Thế Tử Thật Hung

Chương 377: Không bằng cầm thú (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nắng sớm vừa mới vẩy lên biển cát vàng vô tận ở mặt đông Túc Châu Thành, ngựa và lạc đà làm bạn đồng hành, từ nơi cửa thành lao nhanh đi ra.

Hứa Bất Lệnh cưỡi Truy Phong Đạp Tuyết, tuấn mã lông tóc đen bóng, bên hông treo móc một thanh binh khí, cán dài hơn một chút so với Bạch Can Thương bình thường, toàn thân được bao bọc bởi vải đen chống nước.

Chung Ly Sở Sở đổi một thân váy lụa màu đỏ, đầu tóc cũng được bọc lại bằng khăn trùm đầu, ngồi trên lưng lạc đà, tận lực chú trọng hình tượng, vóc dáng và khí chất đều dẫn lên không ít người đi đường ghé mắt liếc nhìn.

Thấy được ánh mắt của đám xú nam nhân này, Chung Ly Sở Sở rốt cục cũng an tâm phần nào … mấy ngày này Hứa Bất Lệnh một mực bảo trì xa cách, khiến nàng không khỏi hoài nghi, liệu có phải mình biến dạng không? Trước mắt xem ra nàng không biến, Hứa Bất Lệnh chắc chắn là đứa đầu gỗ nên mới không có nửa điểm phản ứng...

Chung Ly Sở Sở đánh giá Hứa Bất Lệnh đi ở trước mắt, chỉ cho rằng chuyến này là đi ra ngoài thành, tới thôn trang nào đó tìm kiếm ngọc bội nên cũng không mấy để ý, trong đầu một mực suy tư nghĩ cách dẫn lên đứa này chú ý.

Hai người cưỡi tọa kỵ phi nhanh ra ngoài thành, rất nhanh liền tiếp cận sa mạc, người đi đường xung quanh đã càng lúc càng ít.

Chung Ly Sở Sở nghĩ nửa ngày, đột nhiên linh cơ khẽ động, ngồi trên lạc đà, miệng bắt đầu ngâm nga điệu hát dân gian Tây Vực.

- Hừ a ...

Làn điệu uyển chuyển, nhẹ nhàng động người, tựa như giữa sa mạc mênh mông vắng lặng đột nhiên xuất hiện một vũng thanh tuyền.

Váy lụa trên người nhẹ nhàng phiêu đãng theo gió, tròng mắt xanh biếc mang theo mấy phần biếng nhác nhìn thấu thế sự, rất có phong vị giai nhân dị vực giai nhân.

Gắng sức câu dẫn như vậy, cuối cùng đầu gỗ trước mặt cũng có chút phản ứng.

Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn lại, lộ ra ý cười, cũng không lên tiếng quấy nhiễu, rốt cuộc có thể nghe được từ khúc như vậy ở trong sa mạc cũng là một loại hưởng thụ khó được.

Luân khuếch Túc Châu Thành dần dần tan biến, bốn phía là biển cát không thấy điểm cuối, trên trời cao, ánh nắng cháy bỏng chiếu xuống, từ từ hóa thành vầng mặt trời đỏ phía cuối biển cát.

Chung Ly Sở Sở cứ vậy ca suốt một ngày, đầu gỗ trước mặt lại chưa quay đầu thêm lần nào, cuống họng khàn hết cả, vừa khát vừa đói, trong bụng tích đầy căm tức, dừng lại ngâm nga nhìn quanh trái phải, ngơ ngác hỏi:

- Ngươi dẫn ta đi đâu?

- Đi tìm ngọc bội, phía trước có một nơi phế tích, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.

? ?

Chung Ly Sở Sở sửng sốt, từ lúc nàng nhớ chuyện đến nay thì đây mới chỉ là lần đầu tiên tới Túc Châu, cũng không biết nơi hoang vu không người này là nơi nào, trong lòng lập tức dâng lên mấy phần giới bị.

Không lẽ hắn muốn cầm ta đi bán...

Ý niệm tới đây, Chung Ly Sở Sở lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, thái tử phiên vương, chạy đi xa như vậy để bán một cô nương, hắn rảnh lắm chắc.

Không lẽ là muốn đưa ta đến dã ngoại hoang vu...

Cũng không khả năng, hắn quyền cao chức trọng võ nghệ lại tốt như vậy, có làm gì ta ở Túc Châu Thành cũng không ai dám nói gì, không đáng chạy tới chỗ này...

Chung Ly Sở Sở hành tẩu giang hồ, tự nhiên có sát chiêu bảo mạng, cảm thấy Hứa Bất Lệnh không có lý do động thủ với mình liền cũng xóa bỏ cảnh giác, chuyển sang dò hỏi:

- Ngọc bội ở đâu? Có xa không?

Hứa Bất Lệnh tính toán một phen:

- Mấy trăm dặm đường, đại khái phải đi ba bốn ngày.

Chung Ly Sở Sở cũng phân biệt không rõ chỗ này là chỗ nào, bèn không tiếp tục nhiều lời, lại cùng theo Hứa Bất Lệnh đi tiếp hai dặm, tới một phiến ốc đảo trong sa mạc.

Giữa không gian xanh hoá có một hồ nhỏ, bên cạnh còn có phòng xá tương đối cũ kỹ, rách nát không người ở, tường vây thấp bé đổ sụp mấy đoạn, hẳn là một tiểu trại bỏ hoang.

Chung Ly Sở Sở đến bên hồ, nhảy xuống lạc đà, để lạc đà tự ăn cỏ uống nước, gỡ xuống túi nước đi đến lối vào tiểu trại, chỉ thấy bên ngoài chất đống mấy chục đầu lâu, quá nửa đã bị cát vàng vùi lấp, trên lối vào còn có không ít thi thể, đều là hài cốt tứ chi đứt gãy, không một bộ nào hoàn chỉnh cả.

Thường niên hành tẩu giang hồ, mấy thứ như thi thể tự nhiên gặp qua không ít, chẳng qua trường cảnh xương trắng đầy đất kiểu này thì chỉ ở nơi biên tái quanh năm chinh chiến mới có thể thấy được. Chung Ly Sở Sở nhíu mày, cảm thấy có chút khiếp người, vòng qua đống đầu lâu nhìn vào bên trong:

- Buổi tối chúng ta nghỉ lại ở đây? Dã ngoại hoang vu, sẽ không có quỷ chứ?

Hứa Bất Lệnh gỡ xuống bọc hành lý từ trên Truy Phong, xe nhẹ đường quen đi tới tiểu trại rách nát, trêu ghẹo nói:

- Có ta ở đây, quỷ cũng không dám tới, nếu Chung Ly cô nương sợ hãi thì cứ ở chung một chỗ với ta.

Chung Ly Sở Sở khẽ híp mắt lại, thấy Hứa Bất Lệnh thần sắc bình tĩnh ánh mắt đoan chính, không giống như đang đùa giỡn, hơi chút suy tư liền cũng theo vào sơn trại, nói khẽ:

- Được.

- ...

Hứa Bất Lệnh ngừng bước, ngây người mất một lúc, trêu ghẹo rõ ràng như thế mà đều nghe không hiểu?

Thấy Chung Ly Sở Sở có vẻ giống như rất tín nhiệm mình, Hứa Bất Lệnh không tiện đùa quá trớn, xách lấy bao bọc ngồi xuống trong một gian phòng đất có thể che gió che mưa, từ trong bọc lấy ra tấm thảm trải trên mặt đất, lại thu thập xà gỗ đổ sụp xung quanh lại, dùng đá lửa châm đốt, một đống lửa cứ thế thăng lên.

Trời đã dần vào đêm, Hứa Bất Lệnh lấy ra lương khô tùy thân, đưa cho Chung Ly Sở Sở một phần:

- Cô nương như ngươi, một mình đi ra lưu lạc giang hồ, gặp phải nam tử cũng không đề phòng, đúng là lớn gan.

Chung Ly Sở Sở ngồi xuống trên thảm, tiếp lấy lương khô, cười khẽ nói:

- Công tử là người tốt, ta tin ngươi.

Hứa Bất Lệnh cầm hồ lô rượu lên nhấp một ngụm:

- Nếu ngươi tin ta thì đã không giấu ám tiễn trong giày, lúc quay lưng lại với ta, trên eo còn thủ sẵn độc châm, ngay cả trong đầu tóc đều cột mấy chiếc độc châm, không sợ đâm phải chính mình à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)