Ba ngày ba đêm.
Ở trong phòng, Hứa Bất Lệnh chăm chú thương lượng chuyện đi Giang Nam với Tiêu Tương Nhi, lấy tình tác động, lấy lý giải thích, cơ hồ mài phá môi, nét khắc trên thẻ gỗ lim đều biến thành tám chữ “chính mới thuyết phục được bảo bảo thà chết chứ không chịu khuất phục, để nàng đáp ứng cùng đi Giang Nam đề thân thử xem, mục đích chủ yếu vẫn là mang nàng về nhà bồi tội.
Tương Nhi không náo, Túc Vương và Lục di tự nhiên không nói gì thêm, rốt cuộc chỉ là đi thử một lần, đề thân lại không phải đính thân, Tiêu đại tiểu thư uyển cự cũng không sao, xem như bồi cùng Lục di và Tương Nhi về thăm người nhà thôi.
Theo đường chim bay, Túc Châu Thành cách Kim Lăng tận bốn ngàn dặm, mà đi thuyền không khả năng một đường đi thẳng, vòng vòng vèo vèo tính ra phải hơn vạn dặm đường, dù có ngày đi trăm dặm, chỉ tính riêng trên đường cũng đã mất ba tháng, chuyến này không hơn một năm thì khó mà về được.
Bởi vậy không thể cứ nói đi là đi, riêng chuẩn bị trước khi đi đều cần rất nhiều thời gian, sính lễ cũng phải mang lên, nếu Tiêu đại tiểu thư chịu đáp ứng, đến lúc đó trực tiếp đưa lên thuyền mang về thành hôn, Tiêu đại tiểu thư không chịu gả, trên đường gặp phải đối tượng thích hợp nào khác cũng tiện trực tiếp đề thân.
Ngoài ra, Tương Nhi và Lục di đều thường niên ở trong khuê các, thật không dễ dàng mới có một chuyến xa, hành trình trên đường đều được lên kế hoạch sẵn, ngắm trăng thu trên Hoàng Hạc Lâu, ngồi thuyền bên Tây Tử Hồ … cũng tính là hoàn thành một phần mộng tưởng của Lục di và Tương Nhi.
Sau khi xác định xong xuôi, Hứa Bất Lệnh liền bận rộn lu bù, cầm lên Đại Nguyệt dư đồ trong thư phòng vòng vòng chấm chấm, suy tính những địa điểm cần ghé thăm:
- Võ Đang Sơn phải đi một chuyến, bắt về sư phụ và Mãn Chi, nghe nói Trần Đạo Tử dùng kiếm rất không sai, cũng nên tới bái phỏng một phen... Bắc Cương Trần Trùng hình như không tiện đường... Lục Hợp Môn Tiết Thừa Chí ngược lại có thể gặp được...
Lão Tiêu chống quải trượng đứng ở đối diện bàn viết thì lại cứ nói đâu đâu:
- Mỹ nhân đất Sở đẹp lắm, đặc biệt là ở Kinh Châu... Thành Đô Phủ sợ là xa quá không đi được... Hàng Châu nhất định phải đi một chuyến...
Hứa Bất Lệnh nhìn vào từng vòng được tô đỏ trên địa đồ, lắc đầu nói:
- Mỹ nhân thì thôi, bằng không đi xong chuyến này sợ là phải mất mười vạn dặm đường.
Lão Tiêu cười hắc hắc nói:
- Mười vạn dặm lại thế nào, đi ra lăn lộn giang hồ mấy năm, xem khắp sơn sơn thủy thủy có gì không tốt. Một khi kế thừa vương vị, có muốn đi cũng khó còn cơ hội. Vương gia đến giờ còn đang hối hận, nuối tiếc năm xưa không cùng vương phi đi xông giang hồ một phen ...
Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Phụ vương thể trạng kiện khang, đi ra ngoài lâu chút cũng không sao. Nhưng Lục di và Tương Nhi thì sợ là không chịu được, cứ tùy theo tình hình, đi sớm về sớm vẫn hơn...
Trong lúc nói chuyện, có hộ vệ bước đến ngoài cửa, sảng giọng nói:
- Tiểu vương gia, dịch sứ đưa thư tới, trên thư viết tiểu vương gia thân khải.
Hứa Bất Lệnh nghe vậy liền thả xuống bút lông, để hộ vệ cầm thư đi vào, vừa nhìn liền nhận ra là nét chữ của Tùng Ngọc Phù.
Lần trước thư Tùng Ngọc Phù gửi cho hắn quá quan trọng, xem hết liền đốt, cũng mãi chưa hồi âm, kể ra đúng là không hợp lễ số.
Hứa Bất Lệnh nhìn búp bê vải đặt trên bàn viết, khẽ lắc đầu cười nhẹ, tựa mình trên ghế bành, dùng rọc giấy mở thư, vừa nhìn, câu đầu tiên chính là:
“Hứa thế tử, thấy chữ như thấy người, sao ngươi không hồi âm cho ta...
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, nhỏ giọng xin lỗi một tiếng, cúi đầu đọc tiếp.
“Vốn định không viết thư cho ngươi, dù sao ngươi cũng không hồi âm. Chẳng qua, ông ngoại ta nghe nói ngươi về Túc châu, bảo ta nói với ngươi một tiếng, nếu có thời gian thì tới Nhạc Lộc Sơn, cho nên mới viết phong thư này cho ngươi.
Nghe nói thế tử thành “Chiêu Hồng nhất mỹ, chuyện này không thể trách ta được, ta chỉ bảo Từ sư thúc vẽ một bức để cất giữ, tránh miễn quên mất bộ dạng ngươi, sau này gặp lại không nhận ra được.
Ừm, ngoài ra thì không còn chuyện gì nữa cả, ở trong thôn chán chết, cha ta mua cho ta một nha hoàn, ngốc lắm, cả ngày chỉ biết làm việc, còn ta, vẫn cứ buổi sáng đến học đường dạy một đám con nít đọc sách, khi khác thì đều ngồi ở cửa thôn hóng mát.
Ông ngoại nuôi một con chó, đặt tên A Hoàng, nhưng nhát như thỏ đế, còn có một con ngỗn trắng, chính là con mà ta nói lần trước, ta gọi nó “Bạch thế tử, ngày ngày chỉ biết đuổi cắn gà mái, dọa cho gà mái không còn dám đẻ trứng, không thể nói lý hệt như thế tử, mỗi lần nhìn thấy nó, ta lại nhớ đến thế tử, sau đó từ sáng sớm đến tối đều nhìn thấy ngỗng trắng, cho nên...
Được rồi, ngươi nhớ tới sớm chút, ông ngoại ta rất lợi hại, nếu ngươi không đến, ta liền không viết thư cho ngươi nữa.
Tùng Ngọc Phù.
Thư tín dừng ở đây.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, không ngờ Tùng Ngọc Phù viết thư tình có trình độ đến vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Thoáng suy nghĩ một phen, Hứa Bất Lệnh trải ra giấy Tuyên, ấp ủ hồi lâu, nâng bút viết xuống:
“Tùng cô nương, xem sau lưng.
Sau đó xếp giấy lại, để vào phong thư nhét vào trong ngực.
Rốt cuộc, rất nhanh hắn liền sẽ giơ kiếm đi giang hồ, trạm thứ nhất đoán chừng chính là Nhạc Lộc Sơn.
Chẳng qua trước khi rời Túc Châu, Hứa Bất Lệnh còn phải trả một món ân tình.
Thế nên sáng sớm hôm sau liền mang lên trường sóc “Thủy Long Ngâm từ trong từ đường, cưỡi Truy Phong Đạp Tuyết, đi tới Lan Hương Các ở Hàm Long Nhai...
------
Trong Lan Hương Các, Chung Ly Sở Sở vẫn ở tại sương phòng lầu ba, chờ đợi Hứa Bất Lệnh lần nữa tới cửa, sau đó tiếp tục triển hiện phong tư khiến Hứa Bất Lệnh mê đến thần hồn điên đảo ...
Đáng tiếc từ sau phút tiếp xúc ngắn ngủi đêm hôm đó, Hứa Bất Lệnh liền chưa tới cửa thêm lần nào.
Tin tức về “Băng Hoa Phù Dung Bội chỉ là chuyện bát quái Chung Ly Sở Sở nghe được trên giang hồ, thuận miệng cầm ra làm mượn cớ thôi, cũng không ngóng trông Hứa Bất Lệnh thật có thể tìm tới thứ trong lời đồn này.
Lâu vậy rồi mà không chịu tới cửa, thực sự khiến Chung Ly Sở Sở không khỏi bực bội trong lòng.
Nhắm mắt làm ngơ với dung mạo nàng thì cũng được, nhưng đến cả nghe ngóng tin tức thôi cũng chẳng chú tâm gì cả, không coi nàng là mỹ nhân, tốt xấu cũng phải coi nàng như khách nhân chứ?
Thế này quả thực không xem nàng là người!
Chung Ly Sở Sở tức phát điên, vốn định đi vương phủ hỏi một tiếng, nhưng mà quang minh chính đại tới thì không có thân phận thích hợp, len lén đi thì chính là tìm chết, thế là đành chỉ biết ngây ngốc trong sương phòng chờ đợi, còn phải thời thời khắc khắc chú ý cách ăn mặc.
Lúc này trong sương phòng, Chung Ly Sở Sở áo trắng như tuyết, mặt mộc không trang điểm, rất có vài phần tiên khí không dính khói lửa trần gian. Tuy dung mạo quá mức diễm lệ, không phải loại lãnh diễm như của Ninh Thanh Dạ, khí chất hơi có chút không hợp, song nhìn qua vẫn là tuyệt sắc thế gian hiếm có.
Chung Ly Sở Sở ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú sửa sang đầu tóc áo quần, tựa như cô nương đợi khách nhân tới cửa, cứ vậy ngồi suốt mười mấy ngày, rốt cục ngoài cửa cũng truyền đến tiếng vang.
Thùng thùng …
- Chung Ly cô nương!
Chung Ly Sở Sở lập tức đánh lên tinh thần, tử tế đánh giá bộ dạng hiện tại một phen, xác định không có vấn đề mới nhẹ bước đứng dậy, làm ra bộ dạng lãnh đạm, đưa tay mở cửa phòng:
- Hứa công tử.
Tiếng nói thanh lãnh, không xa không gần, mang theo mấy phần tiên khí.
Ngoài cửa phòng, Hứa Bất Lệnh một thân áo trắng, bên hông đeo Vô Sự Bài, tóc buộc lại, vô cùng đơn giản lại nhuệ khí lăng người, tựa như du hiệp hành tẩu trên giang hồ.
Thấy cách ăn vận của Chung Ly Sở Sở, Hứa Bất Lệnh thoáng sửng sốt, nếu không phải vẫn là đôi tròng mắt xanh biếc kia, sợ rằng còn tưởng nhận lầm người. Cúi đầu đánh giá chính mình một phen, không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Chung Ly cô nương, ngươi... Sao lại mặc đồ đôi với ta?
- ...
Chung Ly Sở Sở cúi đầu nhìn xuống, nét mặt tức thì thoáng đỏ lên, lại bất động thanh sắc đè xuống, cố tỏ vẻ lãnh đạm nói:
- Còn mong công tử tự trọng.
Mang theo bất mãn và bực bội nhàn nhạt, rất có mấy phần phong thái của Ninh Thanh Dạ.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, ngơ ngác chẳng hiểu gì, không rõ tại sao phong cách Chung Ly Sở Sở lại có chuyển biến lớn đến vậy. Chẳng qua thích mặc gì là chuyện của người ta, hắn cũng không tiện nhiều lời, đành khẽ nói:
- Ngọc bội mà cô nương hỏi lần trước, ta đã có tin tức, khá xa, giờ tới mang ngươi đi lấy.
Chung Ly Sở Sở “Hả? một tiếng, hiển nhiên khá kinh ngạc, chẳng qua ngay lập tức liền khôi phục bộ dạng tiên tử cao lãnh, chậm rãi gật đầu nói:
- Làm phiền công tử.
Hứa Bất Lệnh không còn gì để nói thêm, trực tiếp quay người đi xuống tửu lâu.
Chung Ly Sở Sở đứng ở lối vào, thấy vẻ mặt Hứa Bất Lệnh thản nhiên chẳng hề có nửa điểm kinh diễm, không khỏi càng thêm bực bội, mở miệng nói:
- Công tử cảm thấy lối ăn mặc này của ta thế nào? Có cần đổi một thân quần áo khác không?
Hứa Bất Lệnh quay đầu, đánh giá trên dưới một lượt:
- Vẫn như trước thì hơn, ngươi mặc kiểu này không hợp, không dễ nhìn bằng Thanh Dạ.
- ...
Bành …
Cửa phòng đóng sầm lại.
- Mắt mũi kiểu gì thế không biết ...
Tiếp sau là một chuỗi tiếng sột soạt thay đồ ...
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, nhún nhún vai, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
…