Thế Tử Thật Hung

Chương 375: Ăn trong bát lại nghĩ đến trong nồi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong liền muốn đi đụng tường.

Hứa Bất Lệnh hết cách, vòng tay ôm lấy Tiêu Tương Nhi, nét mặt ôn hoà nhẹ giọng nói:

- Bảo bảo, ta cũng là muốn tốt cho ngươi...

- Ta phi!

Tốt với ta? Mặt Tiêu Tương Nhi tức đến đỏ gay, giãy dụa không ra, thế là “Ngao … há miệng cắn lên tay Hứa Bất Lệnh một cái.

Lục phu nhân cũng có chút bực bội, đứng ở trước mặt không ngăn cản, còn đưa tay vỗ vỗ lên vai Hứa Bất Lệnh:

- Lệnh Nhi, ngươi đừng khinh người quá đáng, Tương Nhi vì ngươi, đến mạng đều không cần, ngươi còn nhớ thương tỷ tỷ của người ta, ngươi... Ngươi... Ai...

Hứa Bất Lệnh dỗ dành bảo bảo, chân thành nói:

- Thân phận Tiêu đại tiểu thư rất thích hợp, hơn nữa lại giống hệt Tương Nhi, sau này nàng đến Túc Châu, Tương Nhi cũng không cần trốn trốn tránh tránh, hai tỷ muội cùng làm vương phi, người ngoài đều nhìn không ra...

- ...

Tiêu Tương Nhi chính đang cắn lên tay Hứa Bất Lệnh, nghe vậy không khỏi sững sờ, buông miệng ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút ý động, chẳng qua ngay lập tức liền hồi thần, nhíu mày lạnh lùng nói:

- Ngươi nằm mơ! Tỷ tỷ nếu mà gả tới, phát hiện ta ở chỗ này, thế nào cũng đánh chết ta! Ngươi... Ngươi thành tâm bức tử ta đúng không?

Nói tới đây, Tiêu Tương Nhi không khỏi càng thêm ủy khuất, nàng xả thân cứu Hứa Bất Lệnh, vốn đã phải gánh chịu áp lực cực lớn, giờ sống không được, chết không xong, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với môn phong Tiêu gia.

Giờ thì hay rồi, Hứa Bất Lệnh không thương nàng, còn muốn cưới tỷ tỷ nàng về để hai tỷ muội hầu chung một chồng, nếu tỷ tỷ thật tới, nàng còn sống được nữa không?

Lục phu nhân cũng khẽ nhíu mày:

- Lệnh Nhi, ngươi quá dị tưởng thiên khai, Tiêu Khinh cao ngạo vô cùng, lại thân mang trọng trách, không lý nào chịu đáp ứng.

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Mới chỉ đang thương lượng, còn chưa xác định mà, Tiêu đại tiểu thư lại chưa hẳn không đáp ứng...

Tiêu Tương Nhi nhíu mày:

- Thương lượng cũng không được! Tỷ tỷ ta sẽ không gả cho ngươi.

Hứa Bất Lệnh trải tay ra, nhún nhún vai nói:

- Trước cứ thử xem, vạn nhất tỷ ngươi đáp ứng thì sao? Sau này ngươi liền có thể quang minh chính đại đi đâu thì đi, chỉ cần không đồng thời lộ diện thì ai biết ai là ai.

Tiêu Tương Nhi trừng mắt quát:

- Không được!

Hứa Bất Lệnh thở dài:

- Qua ít ngày chúng ta đi thuyền tới Giang Nam, không quản có được hay không, chí ít ngươi có thể về nhà xem xem, có Lục di và ta đi cùng, đoán chừng Tiêu gia sẽ không làm khó ngươi.

- ...

Nghe được lời này, trong lòng Tiêu Tương Nhi không khỏi khẽ động … rốt cuộc nàng không thể cả đời trốn trốn tránh tránh, chuyện này kiểu gì rồi cũng phải đối mặt, đi về Tiêu gia một chuyến, nếu tỷ tỷ không trách nàng, nàng còn sống cũng thư thái chút, nếu trách nàng, vậy liền lấy chết tạ tội ngay trong Tiêu gia là xong, nhưng mà...

- Vẫn không được, sao ngươi có thể đi Tiêu gia đề thân, vạn nhất tỷ tỷ phát điên đáp ứng, ta sống thế nào được?

Trước nay Lục phu nhân không cảm thấy Tiêu Tương Nhi làm thế có lỗi với ai, chỉ là không biết Tiêu Khinh nghĩ thế nào. Tiêu Tương Nhi suốt ngày cảm thấy có lỗi với Tiêu gia cũng không đúng, có thể nói rõ mọi chuyện, cởi bỏ tâm kết là tốt nhất, có nàng ở giữa làm điều hòa, hẳn sẽ không xảy ra biến cố gì đâu.

Nghĩ tới đây, Lục phu nhân bèn ôn nhu nói:

- Hay là chúng ta bồi cùng Tương Nhi đi Giang Nam một chuyến? Còn chuyện đề thân đến lúc đó lại nói sau?

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:

- Được, nghe Lục di an bài.

Thấy vậy, hỏa khí trong lòng Tiêu Tương Nhi mới tiêu tan phần nào, nghĩ nghĩ, lại đưa tay nện lên ngực Hứa Bất Lệnh:

- Mang ta đi bồi tội là được rồi, sao có thể nghĩ đến lấy tỷ tỷ ta? Ngươi... Ngươi không có ý tốt! Sao ngươi không lấy Hồng Loan đi cho xong!

Lục phu nhân phát hoảng, mặt đỏ tới mang tai, vỗ nhẹ lên tay Tiêu Tương Nhi:

- Tiêu Tương Nhi, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy?

- Ngươi còn nói ta? Ngươi nhìn đứa cháu ngươi dạy ra đi, không tri ân đồ báo thì cũng thôi, còn...

Tiếng líu ríu tranh cãi không dứt bên tai...

Hứa Bất Lệnh tự biết đuối lý, bó tay không thể làm gì, thế là nín thở, mặt tái xanh, tay đỡ lên đầu trán:

- Ách … ngất mất...

Lục phu nhân bị dọa nhảy dựng, vội im tiếng, đưa tay đỡ lấy Hứa Bất Lệnh:

- Sao thế? Lại phát độc?

Mặt Hứa Bất Lệnh tái mét, bộ dáng đau không muốn sống:

- Ta không sao, đừng lo...

Tiêu Tương Nhi cũng vội ngậm miệng, giật lui hai bước, ôm ngực, đang định quay người bỏ chạy.

Kết quả tự nhiên là bị Lục phu nhân túm ngược trở về, nôn nóng xô đẩy:

- Ngươi chạy cái gì, nhanh giải độc đi!

Tiêu Tương Nhi tức đến dậm chân, nhìn Hứa Bất Lệnh đang nửa chết nửa sống một cái, cắn răng nói:

- Thật phục hai ngươi, đời trước ta tạo nghiệt gì mới gặp phải các ngươi thế này...

Hứa Bất Lệnh cũng là hết cách, lúc thanh tỉnh không dỗ dành được, đành phải dùng chiêu giải độc để “ôn tồn nói chuyện với bảo bảo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)