Thế Tử Thật Hung

Chương 374: Ăn trong bát lại nghĩ đến trong nồi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Giữa trưa, đoàn nghi trượng của Túc Vương đi qua Hàm Long Nhai, thương khách, phiên bang, bách tính đứng đầy hai bên đường hành lễ.

Xa giá đến vương phủ, Túc Vương trước là để cho quan lại hương thân tới nghênh đón tán đi, sau đó mang theo Hứa Bất Lệnh và Hồng Loan Tương Nhi tới thư phòng vương phủ, cơm đều chưa ăn một ngụm, hiển nhiên bị hành vi to gan lớn mật của Hứa Bất Lệnh dọa cho không nhẹ.

Đường đường con trai phiên vương, chạy tới kinh thành làm con tin, vốn nên như giẫm trên băng mỏng, cẩn ngôn thận hành mới đúng.

Kết quả thì hay rồi, gài hoàng đế một vố, còn mang cả thái hậu về, đây tính là cái gì?

Nếu để cho Tống Kỵ xa ở kinh thành biết được...

Vậy chẳng phải sướng chết bản vương!

Túc Vương Hứa Du trầm mặt tỏ vẻ nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm đứa con trai ngồi ngay ngắn bên dưới, lại nhìn thái hậu nương nương cúi đầu, sắc mặt đỏ lên đứng ở bên cạnh, ngón tay gõ nhẹ bàn viết, tận lực bảo trì khí độ phiên vương, cố nín không cười lên tiếng.

Mấy thập niên trước, Hứa Du đúng thật từng coi Tống Kỵ như huynh đệ, chỉ là trải qua chuyện Thiết Ưng Liệp Lộc và Hứa Bất Lệnh, phần tình nghĩa này sớm đã chặt đứt.

Quân chủ bất nhân, đừng trách bản vương bất nghĩa.

Trước khi được đến kế hoạch từ Hứa Bất Lệnh, Túc Vương Hứa Du thật tính chuẩn bị mang binh đồ sát Trường An.

Thẳng đến Hứa Bất Lệnh lần thứ hai đưa tin bố cục, mới bỏ đi ý niệm cá chết lưới rách.

Giờ Hứa Bất Lệnh mang cả thái hậu về đây, tuy trong lòng không có cố kị quân thần, song vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.

Dù là có thù với đối phương, nhấc đao lên chém là được, chứ mang thái hậu đi về, không khỏi có chút bỉ ổi...

Chẳng qua nói thế nào cũng đã mang về rồi, ngoài mặt thái hậu cũng bị một mồi lửa đốt sạch, không thể trở về được nữa, hơn nữa chuyện này khẳng định không thể thật để cho triều đình biết được...

Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Túc Vương, Hứa Bất Lệnh thoáng tổ chức ngôn từ một phen, sau đó mới nhẹ giọng giải thích:

- Ừm... Ở Trường An, ta may mắn được thái hậu tận lực tìm cách giải độc. Thái hậu lại cơ khổ trong thâm cung suốt mười năm, thế nên lúc rời khỏi Trường An, ta liền thuận tay mang về, mong phụ vương đừng trách.

Túc Vương Hứa Du khẽ nhíu mày:

- Độc trong người ngươi được thái hậu giải cho ?

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu:

- Không sai, nếu không nhờ có thái hậu, ta thật không cách nào bình yên vô sự rời khỏi Trường An.

Lục phu nhân thấy Tiêu Tương Nhi xấu hổ không dám lên tiếng, vội xen lời nói:

- Xác thực như thế, Tương Nhi tự nguyện rời kinh, còn mong vương gia cấp cho một nơi dung thân.

Hứa Du có thể nói gì được nữa, người đều tới rồi, đành chỉ biết giơ tay lên, nói:

- Thôi thôi, việc này coi như không ai biết gì, thái hậu... Tiêu nhị tiểu thư cứ mai danh ẩn tích ở Túc Châu, sau này cùng theo Lệnh Nhi, nhất định không thể để lộ thân phận, bằng không Tiêu gia sẽ phiền phức to.

Tiêu Tương Nhi mím môi, vốn định giải thích một chút về chuyện giải độc, tỏ rõ mình làm thế là vì đại nghĩa, chứ không phải vì thích Hứa Bất Lệnh nên mới theo tới đây. Chỉ là còn chưa mở miệng thì đã bị Lục phu nhân kéo lại.

Trong phòng trầm mặc khoảnh khắc, Túc Vương Hứa Du cảm thấy đứa con trai bảo bối trước kia nay quả thực đã trưởng thành, hắn đều nhìn không thấu, liền cũng không biết nên nói gì thêm.

Lục phu nhân ấp ủ một phen, lại là người mở miệng trước:

- Vương gia, Lệnh Nhi sắp cập quan, thế tử phi còn chưa định ra... Tương Nhi xuất thân danh môn, cũng không thể cứ vậy ở lại, hay là... Hay là chọn thế tử phi cho Lệnh Nhi, đến lúc đó cùng lúc tiếp vào cửa, đội khăn lên, đoán chừng sẽ không ai chú ý đâu...

Hứa Du gật đầu:

- Chuyện này ta sớm đã thương lượng qua với phụ tá, tuyển vương phi không riêng là cưới gả đơn thuần, Tây Lương mười hai châu có rất nhiều chuyện cần phải tự thân đi làm, nữ tử có thể làm vương phi vốn đã rất ít, còn phải môn đăng hộ đối. Tuổi tác thích hợp trong năm họ lớn lại giao hảo với bản vương cơ hồ không có, giang hồ thế gia lại bởi vì Thiết Ưng Liệp Lộc nên cũng không thích hợp...

Lục phu nhân đã vì chuyện này mà đau đầu rất lâu, nghe vậy bèn quay sang Hứa Bất Lệnh hỏi:

- Lệnh Nhi, ngươi cũng không nhỏ, trong lòng đã có nhân tuyển thế tử phi nào chưa? Vừa lúc Túc Vương ở đây, ta và Tương Nhi cũng có thể tham mưu, nếu thích hợp liền định xuống luôn.

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, ngồi thẳng lên mấy phần:

- Đúng là có một nhân tuyển thích hợp...

Tròng mắt Lục phu nhân khẽ híp lại, chẳng qua ngay lập tức liền hồi thần, nghiêng người ghé sát, ôn nhu hỏi:

- Ai vậy?

Thần tình Tiêu Tương Nhi thoáng hiện vẻ cổ quái, chẳng qua thân phận nàng chú định không làm được vương phi nên chỉ khẽ nghiêng tai lắng nghe.

Hứa Du nhìn con trai, trong mắt hiện ra mấy phần hỉ sắc:

- Có nhân tuyển nào thì cứ nói thẳng, trên dưới Đại Nguyệt này, chỉ cần bản vương mở miệng, không có cô nương nào là không cưới được cả, không chịu cũng có thể cướp về cho ngươi.

Hứa Bất Lệnh liếc nhìn bảo bảo ở bên cạnh một cái, dù sao cũng đã làm qua chuyện kia với Tiêu đại tiểu thư, nếu cứ giả như không có gì xảy ra thì thực sự hơi quá đáng, thế là đành cắn răng kiên trì nói:

- Lúc ở kinh thành, từng trò chuyện rất vui với đại tiểu thư Hoài Nam Tiêu thị Tiêu Khinh...

Ba …

Hai tiếng vỗ bàn đồng thời vang lên.

Tiêu Tương Nhi mắt hạnh trợn trừng, giận quát:

- Hứa Bất Lệnh! Ngươi... Ngươi tìm chết!

Nói xong liền đứng bật dậy, định chạy tới liều mạng.

Lục phu nhân vốn đang rất kinh ngạc, thấy Tiêu Tương Nhi tức đến phát điên, trong lòng ngược lại bình hành phần nào …

Hứa Bất Lệnh biết ngay bảo bảo sẽ phát hỏa, đưa tay đành chịu nói:

- Tương Nhi, ngươi đừng nóng giận...

- Phi …

Tiêu Tương Nhi tức đến phát khóc, cũng không cố được Túc Vương đang có mặt tại trường, phẫn nộ quát lên:

- Ngươi... Ngươi ăn trong bát nhìn trong nồi, tỷ tỷ ta tọa trấn Hoài Nam Tiêu gia, làm sao có thể gả cho ngươi? Ngươi nằm mơ! Ta không đồng ý hôn sự này...

Lục phu nhân cũng nhíu mày:

- Đúng rồi, tính cách Tiêu đại tiểu thư thế nào mọi người đều biết, làm sao có thể đồng ý được...

Ngay cả Túc Vương Hứa Du cũng thần tình cổ quái, dựa lưng lên ghế, nhìn Tiêu Tương Nhi một cái, chậm rãi nói:

- Tiêu Khinh tài mạo song tuyệt, làm vương phi lại là danh chính ngôn thuận, chẳng qua... Ai … được rồi, phụ vương già, chính ngươi nhìn vào làm...

Hứa Du biết nữ nhân một khi phát điên lên sẽ khủng bố cỡ nào, thở dài một tên, đứng lên làm bộ việc không liên quan đến mình, khe khẽ lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Túc Vương vừa đi, Tiêu Tương Nhi vốn đã khó mà khắc chế, giờ trực tiếp phát điên, chạy đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, nắm tay nhỏ nện loạn một trận:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)