Thế Tử Thật Hung

Chương 373: Lệnh nhi lớn rồi

Chương Trước Chương Tiếp

Cuộc sống ở Túc Châu Thành còn lâu mới được muôn hình vạn trạng như ở Trường An, Hứa Bất Lệnh trừ lần được mời đi Lan Hương Các, thời gian còn lại đều là mang theo thủ bị và tri châu tới an ủi tướng sĩ ở mấy quân doanh và yếu tắc trong cảnh nội Túc Châu, sau đó lại tới thăm hỏi trong nhà bốn lộ tướng quân, một vòng như thế liền đã mất hơn mười ngày.

Ở trong mắt triều đình, trước mắt Hứa Bất Lệnh còn đang “Điên điên khùng khùng, nằm trên giường không dậy nổi, công phu ngoài mặt tự nhiên vẫn phải diễn cho thật chút.

Hứa Bất Lệnh để lão Tiêu thả cái tin tức, nói là tìm được linh đan diệu dược từ chỗ hành thương Tây Vực, thân thể càng lúc càng chuyển tốt, đã khôi phục thần trí, còn đưa tới Trường An một phong thư tạ lỗi, lúc này trường bố cục xoay quanh Túc Vương mới tính là hoàn mỹ thu quan.

Sau mấy ngày ở lại trong vương phủ, Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi dần dần thích ứng với cuộc sống mới, lúc Hứa Bất Lệnh tới thăm, hai người đã kết bạn ra ngoài thành đi dạo ngắm cảnh.

Có lẽ là bởi vứt bỏ thân phận thái hậu, Tiêu Tương Nhi từ từ có biến hóa, khôi phục vẻ linh động hoạt bát như khi chưa xuất các, tận tình hưởng thụ quãng thời gian tự do thật không dễ dàng mới có được này.

Đáng tiếc, cuộc sống tự do vô câu vô thúc kia không thể kéo dài quá lâu, bởi vì mới chuyển mắt Túc Vương đã đi về.

Mồng chín tháng bảy, khí trời dần vào thu, bởi vì sản vật ngày thu tương đối phong phú, lượng thương khách trong Túc Châu Thành tăng vọt, mặt đường bị đội xe ngựa, đội lạc đà làm cho đổ tắc, chật như nêm cối.

Trên giao lộ quan đạo cách cửa thành mười dặm, Hứa Bất Lệnh thân khoác một bộ trường bào trắng như tuyết, dẫn theo quan lại môn khách đứng bên đường an tĩnh chờ đợi. Lục phu nhân thì ngồi ở trong lương đình cạnh đó, thần tình hơi có chút câu cẩn.

Lần trước khi nhìn thấy Túc Vương Hứa Du, Lục phu nhân mới chỉ chừng mười tuổi, quan hệ giữa hai người vốn cũng không được tốt cho lắm, ngày ngày đều cãi nhau. Giờ vật đổi sao dời, đều đã thành người lớn, hồi tưởng lại đoạn thời gian ngây thơ năm đó, Lục phu nhân chỉ thấy trên mặt nóng bừng, ngượng ngùng không thôi.

Sau lưng Lục phu nhân, Tiêu Tương Nhi ăn vận rất đê điệu, tóc cũng chải thành kiểu dáng bình thường, giả làm nha hoàn đứng chung với Nguyệt Nô, Xảo Nga.

Chỉ là Tiêu Tương Nhi trời sinh diễm lệ, dung mạo động người, khí chất cũng được bồi dưỡng từ nhỏ, dù không mặc quần áo hoa quý thì cũng khó mà che giấu được phong thái hơn người, lúc này thoạt nhìn vẫn có chút chói mắt.

Mấy ngày nay Tiêu Tương Nhi và Lục phu nhân thương lượng hồi lâu, chuẩn bị chờ sau khi Túc Vương trở về, Lục phu nhân sẽ mở miệng giới thiệu, nói nàng là thiếp thân nha hoàn của Lục phu nhân, lúc ở Trường An từng làm nha hoàn thông phòng hầu hạ cho Hứa Bất Lệnh. Lấy thân phận Túc Vương, đối với nha đầu thông phòng như vậy hẳn sẽ không quá để ý, chắc có thể qua mặt được...

Giờ mới là sáng sớm, phía cuối quan đạo còn chưa thấy xuất hiện vương kỳ.

Ngay khi đám đông đang chờ đợi, một tên hộ vệ vương phủ chợt tiến lại, ghé sát vào tai quản gia ma ma Đinh Hương thấp giọng nói mấy câu.

Đinh Hương khẽ gật đầu, sau đó đi tới bên người Hứa Bất Lệnh, gật gật đầu nói:

- Lần trước nghe tiểu vương gia nói đến “Băng Hoa Phù Dung Bội, ta đã sai người đi khố phòng tìm nhưng không thấy, hẳn là không ở trong vương phủ. Thế là bèn để môn khách trong phủ đi khắp thành nghe ngóng, giờ đã có tin tức, chẳng qua...

Hứa Bất Lệnh thấy bộ dạng Đinh Hương muốn nói lại thôi, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Làm sao?

Đinh Hương có chút đành chịu, thở dài nói:

- Chỉ nghe ngóng được trong tay Bắc Tề Tả Thân Vương có một viên ngọc bội tổ truyền, trước đây từng có khách giang hồ gan lớn bằng trời lẻn vào phủ Tả Thân Vương tìm kiếm, hình như chính là “Băng Hoa Phù Dung bội.

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, ngước mắt nhìn về hướng đông bắc:

- Ngọc bội ở Hắc Thành?

Đinh Hương khẽ gật đầu:

- Nếu tiểu vương gia cần, ta sẽ bố trí người lẻn vào Hắc Thành, thử xem có thể tìm được không...

Hứa Bất Lệnh giơ tay lên, lắc đầu nói:

- Vì trộm một viên ngọc bội mà phái tử sĩ đi Hắc Thành thì không đáng, trước cứ vậy đi, chính ta sẽ nghĩ cách.

Dứt lời, trên phía xa quan đạo chợt thấy cờ đen tung bay phần phật, mấy ngàn thiết kỵ mở đường, hộ tống xa liễn xa hoa từ từ hiện ra trong tầm mắt.

Hứa Bất Lệnh chỉnh sửa y quan, dẫn theo nguyên một đám quan lại bước lên nghênh đón, Lục phu nhân cũng đi theo.

Sạt sạt sạt …

Từ xa xa đã có thể nghe được tiếng vó ngựa thanh thúy và tiếng áo giáp ma sát, tướng quân Đồ Thiên Sở còn đang phân tranh cao thấp với binh mã Bắc Tề ở Nguyên Châu, suất đội mở đường chỉ là thân binh Túc Vương, dẫn đầu chính là Nhạc Cửu Lâu.

Lão Tiêu chống quải trượng đứng ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh, từ xa xa đã cất tiếng chào hỏi:

- Tiểu Nhạc, hai năm không thấy, tinh khí thần có vẻ không sai, lão phu ở Trường An tìm được không ít cô bản hiếm thấy, đợi lát nữa chúng ta ngồi lại nghiên cứu một phen...

Tính cách Nhạc Cửu Lâu hoàn toàn trái ngược với lão Tiêu, bất cẩn ngôn tiếu, lúc này chính đang ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt lại không được dễ nhìn cho lắm:

- Thân là môn khách vương phủ, giữa đại đình quảng chúng, nói mấy lời này … còn ra thể thống gì?

Lão Tiêu sửng sốt, ngơ ngác chẳng hiểu gì:

- Tìm mấy quyển thi tập muốn cho ngươi xem xem, sao lại không thành thể thống ? Ngươi nghĩ đi đâu đấy?

- ...

Tại trường, tiểu binh cũng tốt, quan lại cũng được, ai nấy đều không khỏi nín cười, ngay cả Lục phu nhân cũng thần tình cổ quáị.

Nhạc Cửu Lâu khoác một thân nho sam, tay đè lên trực đao, nín nhịn nửa ngày mới không chửi đổng ra tiếng, nhàn nhạt hừ lạnh, cưỡi ngựa đứng ở bên đường, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Lão Tiêu chống quải trượng, chậc chậc nói:

- Tiểu vương gia, thấy không, cái gì gọi là ra vẻ đạo mạo...

Nhạc Cửu Lâu nhíu mày, lúc này thật chỉ muốn rút đao chém người.

Cũng may trên xe ngựa phía sau kịp thời truyền đến một tiếng nói trầm ổn:

- Lão Tiêu, bản vương không ngăn được lão Nhạc đâu đấy, ngươi chú ý miệng lưỡi chút, bằng không sớm muộn cũng có ngày bị chặt chết.

Toàn trường trang nghiêm, vội vàng im tiếng hành lễ.

Xe ngựa dừng lại trên quan đạo, thân vệ mở ra cửa xe, Hứa Du khoác mãng bào bước ra từ trong khoang xe, trên mặt mang theo ý cười, chỉ là mái tóc bạc trắng dưới kim quan lộ ra dấu hiệu tuổi tác không nhỏ, bất giác tô đậm thêm mấy phần tang thương.

Ở trong trí nhớ của Hứa Bất Lệnh, Túc Vương Hứa Du bởi vì cái chết của Túc Vương phi mà cơ hồ một đêm bạc đầu, thế nên thấy cảnh này không hề có vẻ gì ngoài ý. Nhưng Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi lại đều lộ ra mấy phần kinh ngạc, tuy sớm có nghe nói, lại không ngờ Hứa Du tuổi tác tương tự Tống Kỵ, cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, lại đã đầu tóc bạc trắng, nhất thời không khỏi sửng sốt ngây dại.

Hứa Bất Lệnh tiến lên trước một bước, mang theo ý cười ấm áp, đưa tay hành lễ nói:

- Phụ vương!

Những người còn lại cũng khom lưng hành lễ:

- Tham kiến vương gia!

Hứa Du khẽ nâng tay lên, bước xuống xe ngựa đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, đánh giá trên dưới mấy lượt, vỗ vỗ lên vai Hứa Bất Lệnh, trong mắt hiện rõ hỉ sắc, thổn thức nói:

- Về rồi là được, biểu hiện ở Trường An Thành không sai, Lệnh Nhi nhà ta rốt cục lớn rồi.

Hứa Bất Lệnh cười cười, từ bên hông gỡ xuống hồ lô rượu, đưa cho Hứa Du nói:

- Đoạn Ngọc Thiêu đặc ý mang về từ kinh thành, Tôn chưởng quỹ còn nhờ ta chuyển câu nói, hỏi phụ vương có thèm hay không.

Hứa Du tiếp lấy, mở nắp ra ngửi một cái, trong mắt lóe lên mấy phần hoảng hốt, nhè nhẹ gật đầu:

- Đoạn đầu đài... Lão Tôn này, đúng là bỏ được... Trên đường ngươi không nhấp thử?

- Có vết xe đổ của phụ vương, không dám uống.

Hứa Du nhìn hồ lô rượu, lắc đầu cười khẽ:

- Ngươi đúng là lớn rồi, may mà không uống, bằng không lại nhớ mong cả đời.

Nói xong liền lấy xuống hồ lô rượu màu xanh lá trên lưng, ném cho Hứa Bất Lệnh, nói:

- Hồ lô rượu của mẹ ngươi, đừng làm mất, nhớ phải cầm về.

Hứa Bất Lệnh đưa tay tiếp lấy, khe khẽ gật đầu.

Giữa nam nhân với nhau, đôi khi chỉ dăm ba câu là đủ.

Hứa Du không nói gì thêm, bước qua bên người Hứa Bất Lệnh, đi tới trước mặt Lục phu nhân, mặt cười sảng lãng lên rất nhiều, hồ hởi nói:

- Ai nha … tiểu nha đầu lớn thế này rồi à, thiếu chút thì không nhận ra.

Thần tình Lục phu nhân vốn đang đoan trang có lễ, nghe thấy lời này lập tức nổi nóng, trừng mắt một cái, lại không tiện nói gì, cứ thế quay đầu đi thẳng.

- Ha ha, đùa chút thôi mà...

Hứa Du thần sắc hòa ái, đang định cảm tạ Lục phu nhân chiếu cố hai năm nay, ánh mắt chợt dừng lại trên thân nha hoàn diễm lệ sau lưng Lục phu nhân, ý cười đột nhiên cứng lại:

- Vị này là...

Tiêu Tương Nhi trốn ở sau lưng Lục phu nhân mắt đầy sợ hãi, đang định giơ tay áo che khuất mặt, lại cảm thấy không hợp lễ nghĩa, vội vàng kéo kéo tay Lục phu nhân, ra hiệu nhanh giới thiệu.

Đáng tiếc, Lục phu nhân còn chưa kịp giải thích, Túc vương đã nhíu mày nói:

- ... Có vẻ giống “Tiêu Trúc Tương phi trong Tuyên Hoà Bát Khôi, bản vương thấy qua họa quyển lâm mô của Bùi Ngọc Long, giống hệt như trong tranh vậy...

Nét mặt Tiêu Tương Nhi và Lục phu nhân đồng thời cứng lại.

Hứa Bất Lệnh lách mình đi tới trước mặt Hứa Du, thần tình thoáng hiện vẻ lúng túng, nhẹ giọng nói:

- Phụ vương, ừm...

Rất nhanh Hứa Du liền kịp có phản ứng, thoáng ngây người mất một lúc, sau đó nghiêng đầu nói:

- Lệnh Nhi, ngươi đây đâu chỉ là lớn lên, ngươi còn muốn lên trời nữa chắc?

- ...

Hứa Bất Lệnh trải tay ra, nhún nhún vai nói:

- Một lời khó nói hết, đi về rồi giải thích sau.

Hứa Du nhíu mày, nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, lại nhìn chúng quan lại chính đang thần sắc mờ mịt một cái, hơi chút trầm tư, nét mặt trầm xuống, khoát tay nói:

- Về thành.

Nói xong liền xoay người về lại trong xe ngựa.

Hứa Bất Lệnh vuốt vuốt trán, dẫn Lục phu nhân và bảo bảo đuổi theo.

Tiêu Tương Nhi bị nhận ra, chỉ muốn đâm đầu chết quách cho xong, làm sao chịu dịch bước, bị Lục phu nhân cường hành kéo đi mới chậm rì rì cùng theo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)