Thế Tử Thật Hung

Chương 372: Ôm đoàn sưởi ấm

Chương Trước Chương Tiếp

….

Hậu trạch vương phủ, bóng đêm càng thâm, lại thêm người ở thưa thớt, nha hoàn ma ma đều đã ngủ cả.

Đèn trong khuê phòng đã tắt, Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi nằm tựa lưng vào nhau, vô thanh vô tức, lại đều trợn tròn mắt.

Sau khi trở về từ biển hoa ngoài thành, Lục phu nhân ra ngoài đi dạo tán tâm, lại quét không ra suy nghĩ lung tung trong đầu, cứ luôn cảm thấy có thẹn với sự tín nhiệm của phu phụ Túc Vương.

Trước kia còn không cảm giác được, nhưng giờ mới phát hiện hành vi cử chỉ giữa mình với Lệnh Nhi có chút không thỏa, theo ban đầu chỉ là xoa bóp vai, đến xoa chân, sau đó uống say nắn bóp nàng, cõng nàng, trên xe ngựa về lại Túc Châu càng là nâng cằm lên hôn...

Đấy nào giống bộ dạng ở chung giữa trưởng bối và vãn bối, chỉ là không biết vì sao, đương thời lại không cảm thấy có gì không thỏa, lúc này nghĩ lại mới cảm thấy Lệnh Nhi như đang dùng nước ấm nấu ếch xanh, từ từ khinh bạc nàng...

Làm sao có thể, rõ ràng ánh mắt Lệnh Nhi trong vắt không chút tà niệm, chỉ là đang quan tâm nàng mà thôi...

Lục phu nhân nhấp hé môi, vốn đã lăn lộn khó ngủ, càng nghĩ lại càng không ngủ được.

Sau lưng, Tiêu Tương Nhi hướng mặt ra bên ngoài, trong đầu cũng là tâm tư bách chuyển … hôm nay chẳng biết phát điên cái gì, không ngờ lại nói với Hứa Bất Lệnh rằng “ta có chút hứng thú với ngươi, thế chẳng phải bằng với thừa nhận mình thích hắn ...

Tiêu Tương Nhi vốn là người dám yêu dám hận, không nói thì thôi, giờ nói ra rồi, còn làm sao tìm cớ dối mình gạt người được nữa.

Nhưng khi đó đã thề với liệt tổ liệt tông Tiêu gia, người không thể nói không giữ lời, vạn nhất lão tổ tông thật trách nàng, mới vừa cứu xong Hứa Bất Lệnh, trời xanh lại chẻ xuống thần lôi đánh chết Hứa Bất Lệnh thì phải làm sao.

Lúc ở Trường An, Hứa Bất Lệnh quả thực giúp Tiêu gia một tay, lão tổ tông có thể sẽ không trách nàng, nhưng chuyện này rốt cuộc có nhục môn phong, khó mà ăn nói với phía tỷ tỷ được...

- Ai...

Hai tiếng than nhẹ không hẹn mà cùng vang lên trong phòng, tiếp sau lại lần nữa sa vào trầm mặc.

- ... Hồng Loan, ngươi còn chưa ngủ?

- Ngủ không được, sao ngươi cũng chưa ngủ?

- Ài... Ta đến tối vẫn thường không ngủ được... Đang lo cho Hứa Bất Lệnh?

- Không có... Đúng rồi, Lệnh Nhi đi đâu?

- Hừ … tới thanh lâu trong thành, nghe nha hoàn nói, con trai Dương Tôn Nghĩa làm chủ, tìm mười nữ tử thanh lâu tiếp khách, so xem ai lợi hại hơn...

! !

Sắc mặt Lục phu nhân trầm xuống, “Bịch một tiếng, bật người dậy, đưa tay vỗ một cái lên mông Tiêu Tương Nhi:

- Sao ngươi không ngăn? Muộn thế này rồi còn chưa đi về, nếu Lệnh Nhi bị đám nữ nhân không sạch sẽ kia lừa...

Tiêu Tương Nhi bị đánh cho khẽ run lên, quay đầu giận mắng:

- Đánh ta làm gì? Ta lại không phải a di của hắn, một đại nam nhân như hắn chạy tới thanh lâu uống rượu chơi kỹ, liên quan gì đến ta?

Lục phu nhân vốn định đứng dậy chạy tới thanh lâu lôi đầu Hứa Bất Lệnh đi về, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy Hứa Bất Lệnh chắc sẽ không hứng thú với nữ tử thanh lâu, đoán chừng chỉ là uống rượu thôi, do dự một lát liền lần nữa nằm xuống, chống tay đỡ lấy nửa người trên, nhìn vào mặt sườn Tiêu Tương Nhi nói:

- Tương Nhi, sao lại nói không liên quan gì được? Chẳng phải ngươi đang giúp Lệnh Nhi giải độc?

- Thế thì sao?

- Nữ nhân phải giữ mình trong sạch, nam nhân cũng tương tự, ngươi nghĩ mà xem, nếu Lệnh Nhi bị đám nữ nhân không sạch sẽ kia lừa, lại đi về tìm ngươi giải độc, vừa mới hôn người khác, lại chạy tới hôn ngươi...

- Ngươi …

Cả người Tiêu Tương Nhi nổi đầy da gà, xoay người đẩy Lục phu nhân một cái:

- Ngươi nghĩ lung tung gì đấy ? Ta... Ta và hắn lại không có quan hệ gì, hắn thật muốn giải độc, tình huống thế nào cũng cần phải giải, rốt cuộc giải độc xong ta liền tự sát, việc gì quản nhiều như vậy...

Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi nằm đối mặt nhau, thấy tâm tình nàng không tốt, nghĩ nghĩ liền thở dài nói:

- Tương Nhi, hôm nay ta suy xét kỹ rồi, tuy nói là giải độc, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện nên làm cũng đã làm... Ngươi thật không dễ dàng mới thoát ra được khỏi cung, còn cứ muốn chết muốn sống thì thật quá không đáng.. Bên cạnh Lệnh Nhi không có nữ nhân, ta thân làm a di có một số chuyện xác thực không tiện quản...

Tiêu Tương Nhi sửng sốt, nghiêng đầu liếc Lục phu nhân một cái, nghi hoặc hỏi:

- Làm sao? Chẳng phải hôm qua còn nói đợi ta giải độc xong liền tìm lang quân như ý nào đó gả đi, sao nay lại đổi ý?

Lục phu nhân khẽ nhíu mày:

- Ta chỉ có một tỷ muội là ngươi, nói thế cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi. Biết ngươi không thích Lệnh Nhi, nhưng quá nửa số nữ nhân đều là đến khi gả người mới có thể thấy được phu quân bộ dạng thế nào, các ngươi đều động phòng qua, há có thể giải độc xong liền phủi sạch quan hệ?

Tiêu Tương Nhi suy nghĩ một lát, lại quay lưng đi:

- Biết ngươi tốt với ta, nhưng chuyện này có thẹn trong lòng, ta họ Tiêu, không thể làm ra chuyện nhục nhã môn phong...

- Ai... Ngươi cứu Lệnh Nhi là xuất phát từ đại nghĩa, lại không có lỗi với ai, Lệnh Nhi cũng đã giúp Tiêu gia, tính là xứng được với ngươi. Giờ đã đi ra Trường An, mai danh ẩn tích ở lại chỗ này, còn ai trách được ngươi...

Tiêu Tương Nhi lắng nghe khoảnh khắc, càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

- Hồng Loan, hôm nay ngươi sao thế? Đột nhiên lại tác hợp ta với Hứa Bất Lệnh, muốn chiếm tiện nghi, làm a di của ta?

Lục phu nhân đưa tay vỗ nhẹ một cái, bất mãn nói:

- Ta coi ngươi là tỷ muội mới nói những lời này, đổi thành người khác... Hừ, ta coi ngươi là tỷ muội, không thể cứ thế trơ mắt nhìn ngươi đi chết. Lệnh Nhi lớn rồi, lại là người trọng tình trọng nghĩa, nếu bởi vì ta cảm thấy khó xử mà làm ra chuyện bạc tình bạc nghĩa, trong lòng ta càng không qua được, các ngươi đã thế rồi, ta không thể thật để ngươi gả cho người ngoài...

Tiêu Tương Nhi khẽ nhíu mày, quay đầu liếc nhìn, thấy trong mắt Lục phu nhân không có ghen tị hay mỉa mai, thật chỉ có quan tâm, nhất thời không khỏi sửng sốt. Sau thoáng chốc trầm mặc mới nhỏ giọng nói tiếp:

- Ai, ngươi không cần để ý đâu, ta nói một là một hai là hai, giải độc còn cần rất lâu, đợi giải độc xong rồi hẵng tính... Còn cả ngươi nữa, ngươi cũng không khác ta là mấy đâu, đừng cả ngày di tới di lui, Hứa Bất Lệnh... Chính các ngươi nhìn vào mà làm.

Lục phu nhân rõ ràng nghe không hiểu, yên ắng nằm đó suy nghĩ một phen, lát sau mới nói khẽ:

- Đúng rồi, Túc Vương nghe nói ta và Lệnh Nhi về nhà, đã trước một bước chạy về, đoán chừng hai ngày nữa sẽ tới đây. Đến lúc đó, ta nói với Túc Vương một tiếng, định ra nhân tuyển thế tử phi, đợi lúc đại hôn, ngươi cũng len lén vào cửa, nói thế nào gả đi cũng phải làm hôn sự, không thể bạc đãi ngươi.

Nghe được lời này, nắm tay Tiêu Tương Nhi bất giác siết lấy đệm chăn, vốn định nói “Ta giải độc xong liền tự sát, tuyệt không gả người, nhưng lời vừa đến bên miệng lại chuyển thành:

- Túc Vương chưa thấy qua ta, hẳn không nhận ra ta đâu nhỉ?

- Chắc là không nhận ra, ngươi cứ giả làm nha hoàn của ta, để ngày mai ta nói trước một tiếng với Lệnh Nhi.

- Dựa vào cái gì? Ngươi không thể nói ta là tỷ muội ở kinh thành của ngươi?

- Ngươi là tỷ muội của ta, thế chẳng phải lớn hơn Lệnh Nhi một lứa, còn làm sao gả người? Chẳng có chút đầu óc gì cả...

- ..., chọn ai làm thế tử phi? Chẳng lẽ ngươi còn có tính toán khác?

Nghe được lời này, giữa hai hàng lông mày Lục phu nhân thoáng hiện vẻ phiền muộn:

- Lệnh Nhi tốt như vậy, lại quyền cao chức trọng, không mấy nữ tử trên đời xứng được với vị trí chính phi, ta nghĩ tới nghĩ lui mà chưa tìm được nhân tuyển thích hợp, hơn nữa sau cùng vẫn phải xem chính bản thân Lệnh Nhi ...

- Dù sao thì với thân phận ta bây giờ cũng không làm được, ừm... Chẳng phải ngươi nói trước kia hắn đi lại rất gần với khuê nữ của Tùng tế tửu?

- Tùng cô nương bộ dáng đoan chính, nhìn qua cũng có tướng hiền thê, tính cách rất không sai, chỉ là xuất thân hàn môn không thích hợp làm chính phi, khó mà phục chúng được... Ai, Lệnh Nhi rất thích Tùng cô nương, trước kia ở kinh thành, đáng ra ta không nên quản rộng như vậy...

- Hay là ngươi tái giá cho xong, dù sao ngươi cũng thích làm bà quản gia mà.

- Phi …. nói mò gì đấy...

- Hồng Loan, Lệnh Nhi mạnh lắm...

- Phi … ngươi điên rồi?

...

Trong phòng, tiếng thì thào không ngừng.

Hứa Bất Lệnh đứng ngoài cửa sổ, vốn định kêu bảo bảo đi ra, nhưng lắng nghe một lát liền quyết định thôi không quấy rầy, an bài xong chuyện tìm kiếm ngọc bội liền lẳng lặng đi về phòng...

-------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)