Thế Tử Thật Hung

Chương 371: Công lược thất bại

Chương Trước Chương Tiếp

Đinh linh … đinh linh …

Rất nhanh, Chung Ly Sở Sở đi tới chính giữa gian phòng, bắt đầu điệu múa rất có phong cách Tây Vực, tứ chi thon dài vòng eo mềm dẻo, lục lạc vang lên, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều mang theo linh khí động người, giơ tay nhấc chân đều hiện rõ vũ mị, không có nhiều năm rèn luyện thì đừng hòng triển hiện ra được, chắc chắn không phải chỉ vừa mới học.

Trong đầu Hứa Bất Lệnh ngập tràn dấu hỏi, chăm chú hân thưởng khoảnh khắc, cảm thấy cô nương nhà người ta chủ động hiến ân cần, mình mà cứ một ngực ngơ ngác nhìn vào thì có hơi bất tiện, thế là bèn cầm quạt xếp vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, học theo phong thái tài tử Trường An, nhẹ giọng bình phẩm:

- Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc...

Tiếng quạt xếp vỗ nhẹ rất có từ tính, hàng mi cong cong, đôi mắt đào hoa ngậm lấy mấy phần ý cười, mê người không bút nào tả xiết.

Quá tuấn tú...

Chung Ly Sở Sở thoáng ngây dại, thiếu chút múa sai nhịp, trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ, vội ngừng lại, đứng tại chỗ nhíu mày.

Cái quái gì vậy...

Xú nam nhân này biết yêu thuật chắc...

Hứa Bất Lệnh thấy Chung Ly Sở Sở không nhảy nữa, bèn cũng ngừng lại, trêu ghẹo nói:

- Chung Ly cô nương, lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã khách khí thế này, thực sự khiến Hứa mỗ thụ sủng nhược kinh, trong lòng còn điểm lên Nhuyễn Cốt hương, nếu không phải trước đây có đại ân, ta còn tưởng cô nương có ý đồ bất chính với ta.

- ...

Gương mặt trắng như tuyết của Chung Ly Sở Sở chợt khẽ đỏ lên, nhưng chỉ thoáng chốc liền khôi phục như thường, cắn răng, mang theo mấy phần không cam tâm, ngồi xuống phía đối diện bàn trà:

- Chỉ là đề phòng đạo chích mà thôi, không phải nhắm đến công tử. Công tử đã phát hiện Nhuyễn Cốt Hương, sao vẫn cứ đi vào?

Hứa Bất Lệnh cười nhẹ đáp:

- Nhuyễn Cốt Hương có thể khiến người tứ chi vô lực, mười thành khí lực chỉ có thể sử ra nửa thành, lấy thân thủ cô nương, dù có trúng Nhuyễn Cốt Hương thì ngươi cũng không cách nào làm gì được ta.

- Thật ư?

Chung Ly Sở Sở có chút không phục, tay đặt dưới bàn bất động thanh sắc co lại gảy nhẹ, một chiếc ngân châm bắn ra, từ dưới bàn đâm về phía Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng vung lên quạt xếp, vô thanh vô tức đẩy đi ngân châm, ngữ điệu thoáng nghiêm túc mấy phần:

- Trước đây cô nương có ân với ta, có gì cần hỗ trợ cứ nói thẳng là được, nếu cứ tiếp tục làm loạn thế này, vậy liền hủy mất cảm tình trước kia.

Chung Ly Sở Sở hít sâu một hơi, không khỏi bó tay hết cách với cái đứa thế tử mềm không được cứng không xong này, cũng không tiện tiếp tục đùa với lửa, bèn khẽ gật đầu nói:

- Nghe nói công tử trở về Túc Châu, ta liền một mực ở đây chờ công tử, đúng là có một chuyện muốn nhờ.

Hứa Bất Lệnh ngồi ngay ngắn, cầm lên ấm trà rót một chén:

- Cứ nói đừng ngại.

Chung Ly Sở Sở ấp ủ một phen, lại không thể nói “Cầu ngươi chảy nước miếng, ngây ngốc nhìn ta, vứt Ninh Thanh Dạ sang một bên, thế là đành chỉ phải nghiêm mặt nói:

- Ừm... Hai năm qua ta hành tẩu giang hồ, vào nam ra bắc, nghe qua được một tin tức, nói mấy trăm năm trước, lúc tiền triều Đại Tề khai quốc, từng có một nhân vật rất lợi hại, bình sinh bách chiến bách thắng, tiến vào trong thiên quân vạn mã như cường long nhập giang hà, võ nghệ xuất thần nhập hóa...

Hứa Bất Lệnh cười nhẹ tiếp lời:

- Sát Thần Tả Triết Tiên, đại tướng khai quốc Đại Tề, sau khi lập quốc được thụ phong quốc sư, trải qua các đời truyền thừa đến tận ngày nay, đương nhiệm quốc sư Bắc Tề Tả Thanh Thu chính là đích truyền đời thứ mười hai, là nhân vật rất lợi hại.

Chung Ly Sở Sở khẽ gật đầu:

- Nghe nói vị quốc sư kia sau khi công thành danh toại liền cưỡi rồng mà đi, lưu lại một bản “Thông Thiên bảo điển, nếu tu tập được có thể đao thương bất nhập vũ hóa phi thăng...

Hứa Bất Lệnh phe phẩy quạt nói:

- Truyền thuyết dân gian mà thôi, Tả Triết Tiên sau khi công thành danh toại liền quy ẩn sơn lâm, làm ẩn sĩ ở Chung Nam Sơn, đến nay trên Chung Nam Sơn còn có lăng Chiến Thần, tổ phụ ta sau khi công phá Trường An còn đi qua tế bái một lần, Tống thị khen người này dụng binh chi pháp cái thế chi công, yêu cầu bảo hộ cho tốt, không thành tiên được.

Đối với bí mật lịch sử của vương triều, Chung Ly Sở Sở tự nhiên không hiểu rõ bằng thế tử phiên vương, không khỏi có chút thất lạc:

- Thế chẳng lẽ “Thông Thiên bảo điển kia là giả ?

Đối với vấn đề này, Hứa Bất Lệnh thoáng ngập ngừng một lúc, hắn đều có thể chạy tới cái thế đạo này, còn lấy một ngăn ngàn, có thật xuất hiện mấy thứ lung tung rối loạn kia, ai cũng không nói chắc được...

- Ta không tin quỷ thần, vũ hóa thành tiên gì đó chắc chắn là giả, chẳng qua Tả Triết Tiên đúng là một đời tiên hiền, sử sách từng ghi chép qua, người này lưu lại ba quyển sách, một quyển là binh pháp, đến nay vẫn là môn học bắc buộc của con em nhà tướng môn. Một quyển là đế vương chi thuật, năm đó phá Trường An không tìm được, khả năng bị dư nghiệt Bắc Tề mang đến thảo nguyên. Cuốn còn lại, nghe nói là tâm đắc tập võ cả đời của Tả Triết Tiên, dung hội sở trường bách gia, tự thành một phái, nếu đây là thật, quả thực tính là chí bảo vô thượng mà khách giang hồ mơ tưởng có được, chỉ tiếc chưa từng chứng thực qua.

Chung Ly Sở Sở khẽ gật đầu, nâng chung trà lên nhấp một ngụm:

- Cuốn cuối cùng kia hẳn chính là “Thông Thiên bảo điển, lúc ta hành tẩu ở Trung Nguyên, rất nhiều người đều đang hỏi dò tin tức này, trong đó không thiếu danh túc trên giang hồ.

Hứa Bất Lệnh không mấy để tâm tới chuyện bái quái giang hồ, lắc đầu nói:

- “Thông Thiên bảo điển thì ta không có, nhưng thần binh lợi khí, bí tịch võ công lại rất nhiều, nếu cô nương muốn, có thể mặc ngươi chọn ra mấy món.

Mộng tưởng thủa nhỏ của Chung Ly Sở Sở chính là có được thân thủ cao cường như của sư phụ, không cần phải lo lắng ăn bữa hôm lo bữa mai. Nhưng trên giang hồ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, không trở thành mạnh nhất, luôn sẽ có ngày bị người ép chặt. Nàng thoáng suy xét một phen rồi nói:

- Võ vô đệ nhị, muốn học tự nhiên phải học tốt nhất... Trên giang hồ nói, Tả Triết Tiên từng lưu lại bốn kiện ngọc khí, sau khi tập hợp đủ liền có được manh mối về “Thông Thiên bảo điển, ta nghe ngóng hồi lâu, biết được bên Tây Vực có một kiện, kêu cái gì mà “Băng Hoa Phù Dung Bội, công tử là Tây Lương thiếu chủ, không biết có từng nghe qua?

Trong Túc Vương phủ, ngọc khí chất thành núi, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không nhớ được có thứ này hay không:

- Một viên ngọc bội mà thôi, phải đi về hỏi lại mới biết được.

Chung Ly Sở Sở à một tiếng, hé miệng cười khẽ:

- Không nhọc công tử động thủ, có tin tức chỉ cần nói cho ta một tiếng là được, chính ta sẽ nghĩ cách đi lấy.

- Có tin tức hẵng nói sau.

Hứa Bất Lệnh có thể giải được Tỏa Long Cổ, toàn nhờ vào Chung Ly Sở Sở cung cấp cách giải độc, thiếu nợ ân tình nặng lắm, giờ lại không báo đáp được gì nhiều, thoáng trầm tư khoảnh khắc, liền đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói:

- Người tới là khách, nếu Sở Sở cô nương không chê, trước tới vương phủ ở tạm một đoạn thời gian.

Chung Ly Sở Sở đứng dậy nói:

- Không dám làm phiền công tử, ta ở chỗ này là được rồi.

Hứa Bất Lệnh cũng không nhiều lời, đưa tay thi lễ, sau đó liền đi ra ngoài phòng.

Trong phòng dần an tĩnh lại.

Chung Ly Sở Sở đợi tiếng bước chân Hứa Bất Lệnh tan biến hẳn, trong tròng mắt xanh biếc mới dần dần hiện lên mấy phần bực bội, cúi đầu nhìn bộ dạng chính mình, lại đi đến bên gương đồng tử tế đánh giá một phen, xác định không có tì vết mới chống tay lên eo thì thào:

- Gặp quỷ, sao Ninh Thanh Dạ có thể xinh đẹp hơn ta... Chẳng lẽ hắn thích kiểu lạnh lùng...

Nghĩ tới đây, Chung Ly Sở Sở lập tức hiểu ra … hôm nay mình biểu hiện quá chủ động, loại thế tử vương hầu quyền cao chức trọng như Hứa Bất Lệnh, chắc chắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân chủ động, ngược lại sẽ càng cảm thấy hứng thú đối với những hiệp nữ cao lãnh cự người ngàn dặm, xem ra ngay từ đầu phương pháp đã sai rồi, lần sau hẳn nên lạnh lùng chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)