Thế Tử Thật Hung

Chương 370: Chúng ta quen lắm à?

Chương Trước Chương Tiếp

Trong tửu lâu, tiếng người sôi đỉnh, giờ đã vào đêm, ngoài cửa sổ Túc Châu Thành càng thêm phần mờ ảo, chỉ có mỗi Hàm Long Nhai là vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Lầu ba toàn là nhã gian sương phòng, khách nhân không nhiều, hành lang trống trơn không một bóng người.

Hứa Bất Lệnh tay cầm quạt xếp chậm rãi đi tới trước cửa, đưa tay gõ gõ cửa phòng.

Thùng thùng …

- Ai?

Tiếng nữ tử nhẹ nhàng vang lên từ trong phòng, mang theo mấy phần giới bị.

- Chung Ly cô nương, kinh thành vừa biệt, nửa năm chưa từng liên hệ, còn nhớ ta không?

- ...

Đông đông đông …

Có tiếng giày giẫm lên sàn nhà, di động đến trước cửa, tiếp sau đó, cửa phòng mở ra, thân ảnh Chung Ly Sở Sở hiện lên … lụa hồng che mặt, khăn trùm kín mít, áo ngoài rộng thoáng che đậy thân hình, chỉ có thể nhìn ra được vóc dáng rất cao, lông mi rất dài, đôi tròng mắt xanh biếc linh khí đủ mười, lúc này chính đang mang theo mấy phần nghi hoặc:

- Hứa đại hiệp? Sao ngươi biết ta ở trong này?

Hứa Bất Lệnh đưa tay thi lễ, nét mặt bình thản nói:

- Không dám nhận hai tiếng đại hiệp, ở Trường An Chung Ly cô nương từng giúp đại ân, chưa có dịp cảm tạ, vừa rồi qua cửa sổ nhìn thấy cô nương nên mạo muội tới hỏi thăm, còn mong đừng trách.

Chung Ly Sở Sở quét nhìn trên dưới một lượt, sau đó liền nghiêng người nhường đường:

- Làm sao có thể, vinh hạnh còn không được, mời Hứa công tử vào.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, tay cầm quạt xếp đi vào phòng, tùy ý quét mắt nhìn quanh … hẳn là ở tạm trong này, gian phòng được thu dọn rất chỉnh tề, mùi hương thoang thoảng, xen lẫn chút hương phấn đặc thù trên người nữ tử, khá là mê người, chỉ là hình như có độc... Ừm, Nhuyễn Cốt Hương?

Hứa Bất Lệnh bất giác vỗ nhẹ quạt xếp trong tay, nghĩ nghĩ liền chỉ cho rằng đây là thủ đoạn phòng thân của nữ nhi khi ra ngoài, bèn cũng không để ý, bước đến ngồi xuống trên tiểu sạp cạnh cửa sổ.

Chung Ly Sở Sở nhìn ra hành lang một cái, bốn bề vắng lặng, lập tức liền đóng lại cửa phòng, rảo bước đi tới bên giường.

Chung Ly Sở Sở từ nhỏ được sư phụ điều giáo bồi dưỡng, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều học tập cách làm sao để triển hiện vẻ đẹp của nữ nhân, nhằm nắm chắc thắng lợi trước mặt “nam nhân của Ninh Thanh Dạ, Chung Ly Sở Sở đã phải bỏ ra không ít công sức.

- Lần trước ở Nhân Nghĩa Đường, đa tạ Hứa công tử cứu giúp, nếu không nhờ công tử đưa tay cứu viện, sợ rằng tiểu nữ tử đã...

Trong lúc nói chuyện, Chung Ly Sở Sở không nhanh không chậm cởi bỏ áo ngoài, lộ ra váy đỏ sát thân ở bên trong … nghiêm cách mà nói thì không thể gọi là váy, mà là một loại phục sức ở Tây Vực, thân trên là đồ lót được điểm xuyến bằng trân châu màu đỏ, lộ ra hai tay và vùng rốn, dưới cổ trắng lóa như tuyết, mặt dưới là váy xẻ cũng màu đỏ, ba tấc trên gối lộ ra một mảnh trắng bóng...

? ? ?

Hứa Bất Lệnh khẽ híp mắt lại, dù kiếp trước từng thấy nhiều đủ loại áo tắm, nhưng rốt cuộc lúc này không phải thời hiện đại, thường thường chỉ gặp nữ tử ăn mặc kín đáo kiểu như Lục di, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, quả thật khó miễn tránh khỏi cảm giác kinh diễm.

Chẳng qua cũng gần gần chỉ là kinh diễm chút thôi, thời tiết tây bắc vốn khô nóng, cô nương ăn vận nóng bỏng như vậy rất nhiều, chỉ là vóc dáng Chung Ly Sở Sở quá đẹp, cho nên mới hiện vẻ không giống bình thường...

Chung Ly Sở Sở rất mãn ý với ánh mắt Hứa Bất Lệnh, chậm rãi đi đến phía đối diện bàn trà, ngồi xuống, bày ra tư thế yểu điệu ưu nhã, đưa tay chậm rãi gỡ bỏ khăn lụa che mặt, ánh mắt mang theo ba phần ngượng ngùng bảy phần ôn nhu, có thể nói triển hiện ra hết ưu thế của nữ nhân.

Hứa Bất Lệnh vuốt ve quạt xếp, đánh giá Chung Ly Sở Sở, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Lần ở Nhân Nghĩa Đường, cô nương là người ra tay tương trợ trước, hỗ trợ là điều hẳn nên, không cần đa tạ.

- Ha ha...

Chung Ly Sở Sở cười cười, tháo xuống khăn lụa, lộ ra gương mặt mang nét đặc trưng Tây Vực … sống mũi cao, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa, phối hợp với tròng mắt xanh biếc, mang đến một nét đẹp khác hẳn với vẻ càng nhìn càng bị cuốn hút của Ninh Ngọc Hợp, từ đầu tiên có thể nghĩ đến chính là “diễm lệ, diễm lệ mang theo mấy phần xâm lược tính, như thể có được sức hấp dẫn vô hình, khiến người rất khó dời mắt ra được.

Chung Ly Sở Sở cởi bỏ khăn lụa che mặt, ánh mắt liền rơi đến trên mặt Hứa Bất Lệnh, chờ đợi sâu trong đáy mắt nam nhân kia hiện ra vẻ kinh diễm, si mê, thất thần...

Loại ánh mắt kiểu đó, trước kia Chung Ly Sở Sở thấy nhiều, nam tử có lạnh lùng kiêu ngạo đến mấy, chỉ cần thoáng nhìn thấy nàng, không một ngoại lệ đều như biến thành chó không ngừng vẫy đuôi, đại hiến ân cần hoa ngôn xảo ngữ, chỉ cần nàng cười một tiếng, liền như được tiếp thêm sức mạnh, chỉ là...

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh trong veo như nước, đánh giá một lát rồi nói:

- Cô nương đúng là thiên tư quốc sắc, khó trách có thể làm bằng hữu với Thanh Dạ.

Đơn thuần ca ngợi, không mang theo mảy may tà niệm.

- ...

Chung Ly Sở Sở sửng sốt, phản ứng này không đúng...

Nghĩ nghĩ, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười vũ mị động người, lại cởi bỏ dải lụa quấn lấy đầu tóc … lộ ra mái tóc dài đen nhánh, hất choàng ra sau lưng, đẹp đến nao lòng.

Cách ăn vận và tướng mạo không giống bình thường, càng triển hiện mấy phần khí chất khác lạ, tựa như ngựa hoang trên thảo nguyên, nhưng trong cốt tủy lại mang theo vẻ ôn nhu của nữ tử Trung Nguyên, sợ rằng chỉ cần là nam nhân, lần đầu tiên nhìn thấy đều rất khó dời ánh mắt đi.

Hứa Bất Lệnh thấy Chung Ly Sở Sở cởi bỏ sạch sẽ như vậy, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu đánh giá:

- Trong phòng nóng lắm à?

- ? ? ?

Chung Ly Sở Sở ngồi xuống phía đối diện bàn trà, chăm chú nhìn Hứa Bất Lệnh thoáng chốc, sau đó cúi đầu, hai hàng lông mày từ từ nhăn lại:

- Đi giang hồ cải trang ăn vận là vì phương tiện, gặp bằng hữu tự nhiên không cần che che lấp lấp...

Trong lúc nói chuyện, Chung Ly Sở Sở vẫn một mực ngắm nhìn tròng mắt Hứa Bất Lệnh, thấy đối phương cử chỉ lễ độ, không hề có nửa điểm kinh ngạc, không khỏi ngấm ngầm cắn răng tận lực ưỡn ưỡn ngực, khiến cho chuỗi lục lạc treo bên eo phát ra tiếng vang “đinh đương khe khẽ.

Hành vi câu dẫn như thế, tự nhiên khiến Hứa Bất Lệnh hiểu lầm, tay nâng chén trà nhấp một ngụm, có chút nghi hoặc hỏi nói:

- Ừm... Cô nương có ân với ta, nghiêm cách mà nói thì ta thiếu ngươi một mạng... Tây bắc mười hai châu đều là của ta, nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng, ngươi và Thanh Dạ là bằng hữu, không cần... Ừm, không cần cố sức hưng sư động chúng vậy đâu...

- ...

Hai hàng lông mày Chung Ly Sở Sở càng thêm nhíu chặt, tử tế đánh giá Hứa Bất Lệnh một phen, nhưng nhìn thế nào cũng đều là bất động như sơn, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn.

Nàng từng nghe Ninh Thanh Dạ chính miệng nói qua, Hứa Bất Lệnh nhìn thấy Ninh Thanh Dạ liền đại hiến ân cần, còn chạy theo Ninh Thanh Dạ đi khắp nơi.

Hôm nay vốn muốn xem xem “nam nhân của Ninh Thanh Dạ sau khi nhìn thấy tư sắc của nàng sẽ thất thốt đến cỡ nào, nhưng giờ sao lại chẳng có chút phản ứng nào cả...

Nếu không có phản ứng, vậy chẳng phải đồng nghĩa với nàng không bằng Ninh Thanh Dạ...

Nghĩ tới đây, trong lòng Chung Ly Sở Sở tự nhiên dâng lên cảm giác thất bại và không phục, tuy nàng không ưa gì sư phụ, song đối với bản thân thì vẫn có tự tin. Năm đó sư phụ không thắng được Ninh Ngọc Hợp thì cũng thôi, nhưng nàng làm sao có thể ngay cả Ninh Thanh Dạ đều không bằng...

Trước khoan nói sư phụ biết được chuyện này sẽ có phản ứng thế nào, chính nàng đều khó mà chấp nhận sự thực trước mắt, chẳng lẽ cái tên họ Hứa này là đứa mù? Không lý nào...

Chung Ly Sở Sở tâm tư bách chuyển, do dự khoảnh khắc liền lần nữa đứng dậy:

- Bằng hữu với nhau, nói cái gì mà giúp đỡ không giúp đỡ, ừm... Ta với Hứa công tử cũng tính là bằng hữu, mấy ngày trước tiểu nữ tử học được một điệu nhảy ở tái ngoại, công tử có muốn xem xem?

? ? ?

Chúng ta quen lắm à?

Hứa Bất Lệnh vuốt ve quạt xếp, không nghĩ tới sẽ gặp phải cảnh này, đối phương đã mở miệng, hắn đâu thể nói không muốn xem, thế là bèn gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)