- ... Qua hơn nửa năm liều mạng tranh đấu, Vũ Khôi được người trên giang hồ công nhận bao gồm, Bách Xích Nhai vấn kiếm Lục Bách Minh, Kiếm Thánh Chúc Lục, đơn thương diệt Giang Nam Tào bang, Lục Hợp Môn Tiết Thừa Chí...
Hứa Bất Lệnh nghe đến đó liền khẽ nghiêng đầu hỏi:
- Tiết Thừa Chí rất lợi hại?
Lão Tiêu cũng tính là thuyết thư lang giữa đường xuất gia, đối với chuyện trên giang hồ khá là quen thuộc, nhẹ giọng nói:
- Lục Hợp Môn tính là lão đại ở Giang Nam, người dùng thương trong quân ngũ có quá nửa đều học từ Tiết gia Lục Hợp Thương, Tiết Thừa Chí là đại đương gia Lục Hợp Môn, một tay Lục Hợp Thương độc bộ thiên hạ, cùng với Bắc Cương Trần Trùng được xưng “Thiết thương song hùng. Giang Nam Tào bang là thủy phỉ kiếm ăn trên mặt sông, Lục Hợp Môn thường niên hộ tống thương đội, bị nó quấy nhiễu không biết bao lần, đợt này chắc là bị Tiết Thừa Chí tìm ra hang ổ, tận diệt.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:
- Ta nhớ được lúc ở Nhân Nghĩa Đường từng giết qua một tên dùng thương, cũng họ Tiết, chẳng lẽ là người Lục Hợp Môn?
Lão Tiêu suy xét một phen rồi nói:
- Tiết Nghĩa, giặc cỏ giang hồ, họ Tiết, chắc là cũng có chút quan hệ với Tiết gia, nhưng môn đồ Tiết gia nhiều lắm, khả năng là bà con xa.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm.
- ... Trừ hai vị hào kiệt kia ra, ngày hôm trước thánh thượng ngự bút đề tự, phong bốn người Võ Đang Sơn Trần Đạo Tử, Long Hổ Sơn Trương Bất Chính, Thiên Nhận Môn Tư Đồ Nhạc Tẫn, U Châu Đường gia Đường Giao làm Vũ Khôi...
- Hoa …
Vừa dứt lời, trong đại sảnh tức thì rộ lên tiếng ồn ào, hán tử Túc Châu phần nhiều đều tính cách nóng nảy, lập tức liền có người giận mắng:
- Đường Giao tính là cái thá gì? Tài đức đâu mà dám đặt ngang hàng Tư Đồ lão tiền bối? Hắn có thể ngăn được ba đao của ta?
- Đạo môn song sát hoàn toàn xứng đáng, Đao Khôi cũng thành danh nhiều năm, nhưng Đường gia lại tính là cái thá gì?
- Đúng thế...
Nghe đến đó Hứa Bất Lệnh cũng khe khẽ lắc đầu, ngược lại có chút tán đồng với những lời này.
Nghiêm cách mà nói, Đường Giao không tính giang hồ tạp ngư, năm đó vây công lão Kiếm Thánh Chúc Trù Sơn cũng tính là chủ lực, luận thân thủ chắc đã bước đến bậc cửa tông sư, đặt ở chỗ nào đều có thể đi ngang.
Nhưng mà thiên hạ Thập Vũ Khôi tổng cộng chỉ mới mười người, tựa như “Tuyên Hoà Bát Khôi khi trước vậy, trên đời khẳng định không chỉ có mỗi tám vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng danh ngạch chỉ có dừng ở tám người.
Đường Giao mà so với Võ Đang Sơn, Long Hổ Sơn thì thực sự không có gì để cầm ra so được cả. Chiến tích duy nhất có thể kể tới còn là vây công Chúc Trù Sơn, thắng mà không uy, vốn đã mất đi hai chữ “hiệp nghĩa mà người trên giang hồ cực kỳ xem trọng, võ nghệ có tốt đến mấy cũng khó mà được người tán đồng.
Nhưng Đường gia quy thuận triều đình, an phận thủ thường kiến công lập nghiệp trên chiến trường, danh vị Vũ Khôi này nhất định phải cấp, bằng không ai cũng chỉ nghĩ đến “Hiệp nghĩa mà không nghĩ “Trung quân ái quốc, thiên hạ này liền loạn.
Hứa Bất Lệnh tuy bất mãn Tống Kỵ gài bẫy mình, nhưng thân là người nắm quyền, hắn có thể hiểu được cách làm của Tống Kỵ, chỉ là lập trường đây đó có khác biệt mà thôi.
Lúc này thuyết thư tiên sinh cũng có chút đành chịu, giơ tay lên nói:
- Đương kim thánh thượng thân phong, có chửi cũng đừng chửi ta, ta lại không phong được Vũ Khôi.
Nghe thế đại sảnh mới an tĩnh phần nào, lại vẫn không ít người nhổ nước miếng, vẻ mỉa mai hiện rõ trên mặt.
- ... Như thế, thiên hạ Thập Vũ Khôi liền đã định ra sáu người, về phần cao thấp thế nào thì khó mà phân rõ. Sau một phen thương thảo, các bậc tiền bối trên giang hồ nhất trí tôn Đao Khôi Tư Đồ Nhạc Tẫn thuộc hàng đệ nhất, ba vị kiếm hiệp Chúc Lục, Trần Đạo Tử, Trương Bất Chính thuộc hàng thứ hai, tịnh xưng “Kiếm đạo tam khôi, Lục Hợp Môn Tiết Thừa Chí đứng hàng thứ ba, bởi vì Bắc Cương Trần Trùng chính đang tứ xứ đưa chiến thiếp lại không ai dám tiếp, nên hắn cùng với Trần Trùng được xưng “Thiết thương song hùng, tiểu vương gia của chúng ta được ngự bút thân phong làm đương đại “Thanh Khôi, từng cùng Mai Khúc Sinh so qua một lần khinh công, chẳng qua nghe nói đương thời hai người đều không dùng hết toàn lực, bởi vậy cùng xếp hàng thứ tư…
Hứa Bất Lệnh nhíu mày:
- Sao cũng tính luôn ta vào?
Lão Tiêu cười nhẹ đáp:
- Trên giang hồ kỳ nhân dị sĩ nhiều lắm, số kể ra trên đây đều là lộ diện, chứ lão vương bát không hành tẩu giang hồ thì nhiều vô số kể, thật điểm ra số một số hai quá đắc tội với người, chỉ có thể lập cái cọc tiêu, sau đó tính gộp những người sàn sàn lại với nhau.
Dương Quan Ngọc lớn lên trong quân ngũ, không mấy khi tiếp xúc giang hồ, nghe vậy lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Sao nói nửa ngày lại quên mất họ Đường kia? Hắn đứng hàng thứ mấy?
Hứa Bất Lệnh nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói:
- Ta đứng hàng thứ tư, giết Đường Giao đều không cần cận thân, đoán chừng cũng như Tư Đồ lão tiền bối, xếp riêng một bậc.
Dương Quan Ngọc vuốt cằm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó liền khẽ gật đầu:
- Vũ Khôi sỉ nhục?
- Vũ Khôi sỉ nhục thì cũng là Vũ Khôi, không dám nói lấy một đấu ngàn, lấy một đấu trăm thì chắc vẫn làm được, đừng có khinh thường.
Chính đang tán gẫu, dư quang Hứa Bất Lệnh đột nhiên phát hiện ở gian cửa sổ lầu ba, có một cô nương dáng người cao gầy chính đang nhìn xuống đại sảnh, tròng mắt xanh biếc đặc biệt dẫn người chú ý.
Hứa Bất Lệnh lập tức nhận ra người này chính là Chung Ly Sở Sở mà hắn từng gặp qua bên ngoài Nhân Nghĩa Đường, tuy có chút nghi hoặc vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng Chung Ly Sở Sở cũng tính là có ân giúp hắn cởi bỏ Tỏa Long Cổ, giờ gặp lại tự nhiên không khả năng không để ý, bèn lập tức đứng dậy, một mình đi ra nhã gian...
—— ——