Thế Tử Thật Hung

Chương 368: Vũ khôi sỉ nhục (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Xế chiều, Hứa Bất Lệnh về lại trong Túc Châu Thành, tối hôm qua Tương Nhi gần như không ngủ, vừa về lại vương phủ liền vùi đầu ngủ bù, Lục di lại muốn đi xem xem phong thổ nhân tình Túc Châu, thế là bèn mang theo môn khách và nha hoàn ra ngoài dạo phố.

Hứa Bất Lệnh vốn cũng định đi theo, chỉ là vừa về Túc Châu, rất nhiều xã giao khó mà tránh được, con trai đại tướng quân Dương Tôn Nghĩa Dương Quan Ngọc sớm đã chờ trong vương phủ, nói muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn.

Bốn lộ tướng quân đều là thân tướng của Túc Vương, địa vị như vai trái tay phải, lứa tuổi trẻ ngày sau tiếp lấy vương kỳ cũng là hợp lý, Hứa Bất Lệnh không tiện chối từ, bèn cùng lão Tiêu đi đến phòng khách, giương mắt liền thấy Dương Quan Ngọc lưng hùm vai gấu, khoác áo bào công tử trắng tinh, như gấu bắc cực đứng ngắm cảnh bên cửa sổ.

Trong tay Hứa Bất Lệnh cầm theo quạt xếp cốt ngọc Lục phu nhân đưa cho, chậm rãi bước đến gần, nghĩ nghĩ liền đưa tay ngắt lấy cổ áo Dương Quan Ngọc, nhấc lên thử một cái, nói:

- Sắp ba trăm cân, còn tăng nữa cô nương đều bị ngươi hù chết.

Hai chân Dương Quan Ngọc đột nhiên nhấc bổng khỏi mặt đất, cứ thế bị người xách lên như gà con, không khỏi sửng sốt mất một lúc, lát sau mới vội vàng nói:

- Đừng đừng đừng, áo bào này không bền lắm đâu, lỡ rách mất, mẹ ta lại phải mất công may vá...

Hứa Bất Lệnh buông tay ra:

- Ngươi mặc bộ này không hợp, vốn rất uy mãnh, giờ lại cứ dở dở ương ương.

Dương Quan Ngọc vỗ vỗ văn bào trên người, chỉnh sửa lại khăn vuông:

- Ài … các cô nương đều thích ăn mặc kiểu này, Túc Châu man hán đầy đường, thư sinh lại rất ít, ăn vận kiểu này rất dễ gây được chú ý, nếu có thêm hai bài thi từ, chính là mấy câu kiểu “Túy lý khiêu đăng khán kiếm gì đó của ngươi, đi kỹ viện đều không cần móc bạc, đúng không Tiêu thúc, cái này ngươi hiểu mà.

Lão Tiêu xoa vuốt quải trượng, gật gật đầu tán đồng:

- Lão phu năm đó làm khách giang hồ, đều là cô nương vây quanh đưa bạc, không nhận các nàng còn nổi cáu...

Mặt Hứa Bất Lệnh đen lại:

- Đi thôi đi thôi.

Dương Quan Ngọc theo sát bên cạnh Hứa Bất Lệnh, cũng móc ra một chiếc quạt không biết từ chỗ nào trên người, cười hắc hắc nói:

- Vì đón gió tẩy trần cho huynh đệ, hôm nay ta đánh tiếng trước với Lan Hương Các, tìm mười kỹ nữ nổi nhất trong thành, toàn là bà nương đến từ Tây Vực, đùi còn thô to hơn cả ngươi, nghe nói có thể kẹp chết người...

Hứa Bất Lệnh giơ quạt xếp lên:

- Cam bái hạ phong, tự thẹn không bằng.

Dương Quan Ngọc khoát khoát tay, có vẻ khá là không vui:

- Tiểu Man Tử, năm đó ngươi chính là đánh chết đều không cúi đầu, bản lĩnh lấy một ngăn ngàn, sao giờ mới mười kỹ nữ đã khiến ngươi sợ rồi?

Dù sao cũng là lời phét lác năm đó chính miệng hắn thốt ra, Hứa Bất Lệnh có chút đành chịu nói:

- Thương thế còn chưa khỏi hẳn, đi qua ngồi một lát thôi.

Dương Quan Ngọc khá là thất vọng, đành phải hậm hực thu tay, cùng theo Hứa Bất Lệnh lật mình lên ngựa, lao vùn vụt qua đường phố Túc Châu, đi tới một tòa lầu cao ba tầng ở Hàm Long Nhai.

Tây bắc man hoang, lại trú đóng trọng binh, chỗ tiêu khiển tuy không ít, nhưng có thể lên được mặt bàn lại không nhiều.

Lan Hương Các thật ra chỉ tính là tửu lâu, thương khách lui tới, đại hộ trong thành mở tiệc chiêu đãi, thường thường đều tổ chức ở chỗ này, sinh ý da thịt chỉ là bổ sung, cô nương cũng còn lâu mới có được thiên tư quốc sắc như ở Trường An, chẳng qua miễn cưỡng cũng tính là thanh nhã.

Hứa Bất Lệnh thân là thiếu thành chủ Túc Châu Thành, chỉ Túc Vương mới có địa vị cao hơn hắn, ra ngoài đi dạo tất nhiên hưng sư động chúng, bởi vậy không đi cửa chính mà tiến vào Lan Hương Các từ cửa hông, an vị trong một nhã gian ở lầu ba, từ đây có thể nhìn xuống toàn bộ đại sảnh.

Trong đại sảnh ngồi không ít người, đều là nhân vật có chút danh vọng ở Túc Châu Thành, phần lớn là người trong thương hội, công tử quan lại tướng môn cũng có, lúc này tựa hồ biết Hứa Bất Lệnh đang ngồi trên lầu, ai nấy đều rất thành thật.

Dương Quan Ngọc ôm theo ba vò Lương Đô lão diếu, đặc sản của Túc Châu, đặt xuống trong nhã gian, trực tiếp ném một vò cho Hứa Bất Lệnh:

- Cô nương không cần, nhưng rượu thì chắc phải uống chứ? Thế này mà còn không uống, ngươi ta cũng đừng làm bằng hữu nữa.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, mở ra niêm phong nhấp một ngụm, mùi vị rất quen thuộc, chỉ là so với Đoạn Ngọc Thiêu thì vẫn quá nhạt, chẳng khác gì nước lã.

Lão Tiêu bưng lên vò rượu, phẩm một ngụm, liền chậc chậc thán nói:

- Trước kia rất nghiền thứ này, nhưng đợi ở Trường An hai năm, miệng bị dưỡng điêu, Tôn chưởng quỹ nói có lý, uống thứ khác đều không uống ra vị gì nữa cả.

Dương Quan Ngọc lại uống rất hăng say:

- Chả thế, nghe nói Đoạn Ngọc Thiêu kia rất lợi hại, vương gia đều bởi vì nó mà gần như kiêng rượu.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, không đánh giá gì thêm.

Ngồi xuống khoảnh khắc, trong đại sảnh tầng dưới, một tiên sinh thuyết thư bước tới, hành lễ với bốn phía, sau đó bắt đầu kể lên những thú sự gần đây.

Ở Đại Nguyệt, nơi hạng mục giải trí không phát đạt lại có xu hướng thích võ, tiên sinh thuyết thư tính là chức nghiệp rất phổ biến, trải rộng khắp thiên hạ, đa phần tin tức lộn xộn trên giang hồ phần nhiều cũng được lưu truyền qua miệng thuyết thư lang.

Túc Châu thái quá xa xôi, lại là nơi quân nhân vân tập, khách giang hồ rất ít lui tới, nhưng người trong quân ngũ đều tính là vũ nhân, khá là hứng thú với mấy cố sự kiểu như “Thiên hạ đệ nhất “Kiếm Thánh Đao Khôi, người nghe tự nhiên càng không thiếu.

Dương Quan Ngọc ngồi ở bên cạnh, nghiêm mặt nói:

- Chẳng phải thánh thượng muốn phong Thập Vũ Khôi mà, sau khi ngươi rời khỏi Trường An, kinh thành trực tiếp phong mấy người, ta còn chẳng buồn nghe, hôm nay Lan Hương Các lại đặc ý nói chuyện này.

Cả tháng nay Hứa Bất Lệnh một mực đi đường, đối với chuyện giang hồ không liên quan đến mình xác thực không mấy để ý, lập tức tập trung lắng nghe.

- ... Năm trước, đương kim thánh thượng định ra thiên hạ Thập Vũ Khôi, trên giang hồ gió nổi mây vần, vô số lão vương bát ẩn mình sâu dưới nước cũng nổi lên...

Thuyết thư tiên sinh trung khí đủ mười, chỉ là cách dùng từ thực sự không bằng được mấy thuyết thư nổi tiếng ở Trường An, lão Tiêu nghe mà không khỏi lắc đầu:

- Lời này do ai viết, không sợ bị người chặt chết à...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)