Sống ở thâm cung mười năm, thân là thái hậu, hưởng hết phú quý thế gian, lại sống không giống nữ nhân. Mỗi ngày như cái xác không hồn vật vờ trong cung, bên người không có phụ mẫu, phu quân, tử nữ, không thấy đâu là ánh sáng ngày mai.
Đã từng không biết bao lần hâm mộ cuộc sống phía bên kia bức tường, hâm mộ phu thê thị tỉnh, tuy vất vả bôn ba vì sinh kế, có lẽ rất khổ rất mệt, nhưng chí ít cũng có cái để hi vọng, ngóng trông ngày tốt lên, ngóng trông con cái lớn dần...
Mà nàng thân ở trong cung, trừ ngóng trông cái chết sớm đến liền không còn chuyện gì để làm, có thể nói đã chết từ ngày gả vào trong cung.
Công hầu khanh tướng, thế gia môn phiệt, đây đó thông gia là chuyện thường, đa phần đều có thể môn đăng hộ đối sống tốt với nhau, nhưng một khi gặp chuyện chẳng lành, thường thường sẽ càng đau khổ hơn xa nữ tử bình thường.
Chỉ cần lợi ích gia tộc xung đột, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đánh lên, phu quân và phụ thân đánh lên không phải chuyện hiếm, mà nữ tử gả đi ra, nói cho cùng chỉ là một cái thân phận mà thôi, chết sống thật ra đều không quan trọng, lúc hai bên giao hảo, dù chết cũng là thân càng thêm thân, đến khi trở mặt, dù còn sống cũng đã thành người chết.
Từ khi gả vào cung thành thái hậu, Tiêu Tương Nhi liền đã hoàn thành sứ mệnh đối với gia tộc, chuyện còn lại cần phải làm chính là trước khi chết đừng gây thêm phiền phức cho trong nhà, cuộc sống như thế nàng đã chịu đựng đủ rồi.
Giờ giả chết thoát thân, dù không thừa nhận, Tiêu Tương Nhi cũng cảm thấy mình rất may mắn, có thể đổi thân phận khác sống tiếp quãng đời còn lại. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn mang họ Tiêu, cái họ này lưng vác rất nhiều vinh quang, dung không được con cháu đời sau có nửa điểm khinh nhờn
Nàng dám yêu dám hận, lại không phải người có thể vứt bỏ gia tộc không để ý, bằng không năm đó há sẽ không đồng ý tiến cung.
Bây giờ thái hậu chết rồi, nhưng nàng vẫn còn sống.
Tiêu Tương Nhi nghĩ tỷ tỷ và huynh trưởng xa tận chân trời, trong lòng liền sẽ tự trách, bọn họ mà biết chuyện này, hẳn sẽ rất thất vọng và chán ghét, sợ rằng sẽ không nhận muội muội là nàng nữa.
Đường đường đích nữ Hoài Nam Tiêu thị, chết thì cứ chết, không ngờ lại ham sống sợ chết…
Nhưng có thể được sống như một nữ nhân, nàng há nỡ chết đi...
Tiêu Tương Nhi sấp trên ghế nằm, ngây ngốc xuất thần, lấy ra thẻ gỗ lim mang theo trên người, vuốt ve chữ viết trên đó, khe khẽ thở dài.
Giải độc...
Nếu không thích, sao lại giải độc cho hắn...
Nếu không có tầng thân phận thái hậu này, nàng hẳn đã là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian, mấy năm sau hẳn cũng có thể ngồi giữa biển hoa, quang minh chính đại kêu một tiếng “tướng công, sau đó mỉm cười nhìn đứa trẻ trong nôi.
Tiêu Tương Nhi ngước nhìn chiếc nôi be bé trước mặt, trong mắt mang theo chút ấm áp và mong mỏi.
Năm đó Hứa Bất Lệnh chắc cũng từng nằm trong chiếc nôi này, cũng là tiểu tử trắng nõn mập mạp, cánh tay bắp chân nhỏ xíu, còn chưa biết nói chuyện, giỡn chút liền cười.
Ai mà ngờ cũng là đứa nhóc ấy, vài chục năm qua đi, lại có thể ấn nàng lên bàn, nhét đuôi vào...
- Phi
Tiêu Tương Nhi đột nhiên giật mình tỉnh lại, đưa tay tự tát mình một cái, mặt đỏ lên, mắng thầm: Điên rồi, nghĩ cái quái quỷ gì vậy...
Cứ thế, Tiêu Tương Nhi đứng dậy cách chiếc nôi kia xa xa, trong lòng rốt cuộc ấm áp không nổi nữa.
Chờ đợi khoảnh khắc, ngoài ban công truyền đến tiếng kêu:
- A... Ai nha … Lệnh Nhi! Ngươi chạy chậm chút...
Tiêu Tương Nhi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong biển hoa phía cuối tầm mắt, một nam tử áo trắng như tuyết cõng lên nữ tử hoa dung nguyệt mạo, bước nhanh như bay giữa muôn ngàn hoa.
Tiêu Tương Nhi đứng trên ban công, bày ra bộ dạng đoan trang nghiêm túc, nhìn vào Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân đang càng lúc càng gần, mím môi một cái, vốn định mỉa mai khuê mật ngày ngày bô bô “ta là dì của ngươi mấy câu, nhưng sau cùng lại không mở miệng ra được. Rốt cuộc so với nàng, Hồng Loan cũng không đỡ hơn là mấy, một chút ấm áp không dễ mới có được, sao nỡ đi đánh vỡ làm gì...
- Lệnh Nhi! Ngươi thả ta xuống... Ta giận đấy!
Lục phu nhân thấy Tiêu Tương Nhi nhìn mình, biểu tình hiện vẻ quái dị, sắc mặt lập tức đỏ lên, giẫy giụa muốn nhảy xuống, lại vẫn bị vác theo nhảy lên ban công.
Bị cường hành vác chạy trở về, Lục phu nhân khá là lúng túng, vội tìm mượn cớ chống chế nói:
- Đường không dễ đi, Lệnh Nhi mới cõng ta, Tương Nhi ngươi đừng hiểu lầm...
Tiêu Tương Nhi híp mắt, nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Vãn bối cõng trưởng bối, có gì để hiểu lầm đâu.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, nhảy xuống ban công:
- Đúng rồi, thái hậu, ta cũng cõng ngươi chạy quanh một vòng?
Tiêu Tương Nhi mím môi nhìn sang Lục phu nhân.
Lục phu nhân tâm loạn như ma, chính mình đều không tiện giải thích, nơi nào còn có tâm tư ăn giấm, vội bước thẳng tới nhà gỗ:
- Ta đi dọn dẹp chút, chính các ngươi dạo đi.
Nói xong liền chạy vào trong nhà.
Tiêu Tương Nhi lắc đầu, đi đến lan can ban công, giang hai tay ra, trực tiếp nhảy xuống.
Hứa Bất Lệnh vững vàng tiếp được,vòng tay đỡ lấy mông, lần nữa chạy tới biển hoa.
Tiêu Tương Nhi sấp mình trên lưng Hứa Bất Lệnh, không để ý cánh tay không thành thật kia, quay đầu liếc nhìn nhà gỗ càng lúc càng xa, nhẹ giọng dò hỏi:
- Lúc nãy Hồng Loan tế bái vương phi, phản ứng của nàng thế nào?
Hứa Bất Lệnh tìm một nơi râm mát trong biển hoa để dừng lại nghỉ chân, trực tiếp lạt thủ tồi hoa giẫm đổ một phiến hoa cỏ, đặt Tiêu Tương Nhi xuống trên đó:
- Còn có thể phản ứng gì nữa, quy quy củ củ, nói mấy câu hồi tưởng khi xưa, còn khóc một trận, dỗ thật lâu mới nín.
- Vậy à...
Tiêu Tương Nhi sóng vai ngồi cùng Hứa Bất Lệnh trong biển hoa, khí chất lại vẫn hết mực đoan trang.
Hứa Bất Lệnh ngồi đó, hồi ức cảnh tượng nhảy nhót ở đây lúc còn nhỏ, ấp ủ một phen, bất ngờ đưa tay ôm lấy bả vai Tiêu Tương Nhi, nghiêng đầu khẽ cười nói:
- Có muốn giải độc không?
- ...
Tiêu Tương Nhi chau mày, đẩy cánh tay kia ra, vốn định mắng một câu “Ăn chưa đủ à?, nhưng cuối cùng vẫn không thốt được ra miệng, chỉ trầm mặt ôm lấy đầu gối, nói khẽ:
- Hôm nay không nghĩ giải độc, tâm sự thôi.
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, trực tiếp nằm xuống trong biển hoa, giang rộng hai tay.
Đã là “lão phu lão thê, Tiêu Tương Nhi không cần chỉ, tự nhiên mà vậy liền nằm xuống trong biển hoa, lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh làm gối đầu, ngước nhìn mây cuốn mây bay trên trời:
- Hứa Bất Lệnh, ngươi... Ngươi coi ta là gì?
Hứa Bất Lệnh bẻ ngọn cỏ đưa lên miệng ngậm, khẽ cười nói:
- Thuốc.
- ...
Tiêu Tương Nhi híp mắt lại, dùng cùi chỏ chọc nhẹ vào sườn Hứa Bất Lệnh, nhẹ giọng nói:
- Ta đã thề, không thể thẹn với liệt tổ liệt tông Tiêu thị... Ta thật tính dùng mạng cứu ngươi, không phải nói đùa...
Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu nhìn sang giai nhân thần sắc có chút tiều tụy nằm ở bên:
- Ta biết, cho nên mới đón ngươi về Túc Châu, thái hậu đã chết, không liên quan gì tới ngươi nữa cả.
Tiêu Tương Nhi lắc đầu:
- Ta họ Tiêu, không phải nữ nhân trong đầu chỉ có yêu đương... Mặc dù đúng là cũng có cảm giác với ngươi...
Hứa Bất Lệnh sửng sốt, nâng mình nhìn sang Tiêu Tương Nhi sắc mặt trấn định ở bên:
- Rốt cục cũng chịu thừa nhận?
Thần sắc Tiêu Tương Nhi không hề có nửa điểm nhăn nhó, vẫn cứ trấn định thản nhiên như trước, nhẹ giọng nói tiếp: