Túc Châu Thành nằm ở biên giới tây bắc gần với sa mạc, nhưng thân là đại đô thị tập trung lượng lớn dân cư, không khả năng vừa ra cửa liền là sa mạc, dưới mặt đất có nước ngầm, ngoài thành lại có hai con sông lớn, mức độ xanh hoá vẫn tương đối cao.
Thành đông có Uyên Ương Hồ, chia thành hai phần, như là một đôi uyên ương ngồi ôm lấy nhau, giữa hai hồ có một bãi đất bằng rộng gần năm dặm, ba mặt được nước bao quanh, mặt còn lại hướng về biển cát, có tường che bao bọc, tính là hậu hoa viên Túc Vương phủ, mặt trên còn treo tấm biển “Tiểu Kiếm Hải.
Trọn cả Tiểu Kiếm Hải như một tòa đảo hoang được hồ nước quấn quanh, bên trong trừ căn nhà gỗ nhỏ thì chỉ còn mỗi biển hoa không thấy đâu là điểm cuối, nơi ấy trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, mỗi tháng đi qua cảnh sắc lại tuyệt nhiên bất đồng.
Cảnh sắc cuối tháng sáu không bằng được xuân tháng ba, nhưng vạn ngàn hoa nhài nhiều không kể xiết đồng thời nở rộ, khiến cho biển hoa như biến thành cánh đồng tuyết. Lăng mộ Túc Vương phi được tu kiến ở ven Uyên Ương Hồ, ngày ngày đêm đêm đều có thể thấy được hoa nở hoa tàn.
Xe ngựa dừng lại, Hứa Bất Lệnh bước xuống, đưa tay ra.
Lục phu nhân nhã nhặn đỡ lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh, hơi có vẻ kinh diễm nhìn biển hoa mênh mông vô bờ trước mặt:
- Lệnh Nhi, khi còn nhỏ ta từng nghe nói qua về nơi này, vốn tưởng Túc Vương nói quá, không ngờ đúng thật tu kiến ra sân vườn lớn thế này...
Tiêu Tương Nhi giữ một đoạn khoảng cách với Hứa Bất Lệnh, tự mình nhảy xuống từ trong một chiếc xe ngựa khác, đi đến tiểu đạo lối vào biển hoa, xách váy lên đảo quanh một vòng, hít một hơi thật sâu mùi hoa nhài tràn ngập khắp thiên địa, mãn ý gật đầu:
- Thế này mới có dáng vẻ của “Trùng thiên thơm trận thấu Trường An... Không đúng, phải là “Trùng thiên hương trận thấu Túc Châu, toàn thành tẫn mang Minh Quang Khải!
Lục phu nhân đi đến trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Tương Nhi, ngươi nghe được câu thơ này từ chỗ nào? Trùng thiên hương trận thấu Trường An... Thật đại khí.
Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, vội ngẩng đầu xua tay nói:
- Đợi lát nữa hẵng hân hưởng sau, đường còn xa lắm.
Tiêu Tương Nhi cũng thu thanh, đang định cùng theo, chỉ là như chợt nhớ ra điều gì, đột ngột dừng chân, giương mắt nhìn về phía nhà gỗ ở chính giữa biển hoa nơi xa:
- Các ngươi đi thôi, ta... Ta ở bên kia chờ là được rồi.
Lục phu nhân khẽ nhíu mày:
- Đã tới chỗ này rồi, không đi tế bái một phen, chẳng phải quá thất lễ...
Sắc mặt Tiêu Tương Nhi có chút cổ quái, nghĩ nghĩ bèn trừng Lục phu nhân một cái:
- Ta... Ta đi sao được? Giải độc cho hắn... Giờ nên lấy thân phận gì qua đó?
Nghe vậy Lục phu nhân mới chợt nhớ ra, suy xét một phen, tựa hồ đúng là không tiện tới lăng tế bái, bèn cũng không nhiều lời, mang theo Hứa Bất Lệnh cùng nhau đi tới Uyên Ương Hồ.
Tiêu Tương Nhi thở phào một hơi, xoay người đi về phía trung tâm biển hoa.
Hứa Bất Lệnh còn chưa chính thức bái đường thành thân với Tiêu Tương Nhi, thấy vậy cũng không cưỡng cầu, sóng vai cùng Lục phu nhân đi trên tiểu đạo giữa biển hoa.
Hoa vươn cao nở rộ che phủ đầu gối, cơ hồ không thấy đường đi, dưới ánh nắng buổi sớm mai, ong mật và hồ điệp tung bay, khiến biển hoa thoạt nhìn càng thêm phần mộng ảo.
Lục phu nhân mím môi đi một đoạn, quay đầu liếc nhìn Tiêu Tương Nhi, chẳng biết tại sao liền cũng bước chậm lại, thoáng ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Lệnh Nhi, ta không quản giáo ngươi cho thật tốt, vương phi liệu có trách ta không?...
Hứa Bất Lệnh mỉm cười đáp:
- Lục di dạy rất tốt, mẫu thân sao lại trách ngươi.
Lục phu nhân nhấp hé môi, hơi chút trầm tư rồi nói tiếp:
- Ngươi bình thường rất tốt, chỉ là thích uống rượu...
- Tỏa Long Cổ phải liệt tửu đè ép, giờ đã rất ít uống.
- Không phải không cho ngươi uống rượu, ừm... Ngươi uống say sẽ phát tửu điên... Chính là...
Lục phu nhân có vẻ ngượng ngùng, hai tay đặt bên hông chậm rãi bước tới, trong đầu lại nghĩ tới cảnh khi trước bị Hứa Bất Lệnh vừa ấn vừa xoa, đương thời chỉ là cảm thấy đứa nhóc này uống say, không có gì cả, nhưng giờ nhớ lại, không khỏi cảm thấy … hơi kỳ kỳ!
Hứa Bất Lệnh biết rõ còn cố hỏi:
- Ta phát tửu điên? Sao trước giờ chưa nghe nói qua.
Lục phu nhân thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi uống say, tự nhiên không nhớ được, ta là dì ngươi, vốn nên thay mặt phụ mẫu quản giáo ngươi cho tốt, ai ngờ... Thôi được rồi, sau này ngươi nhất định phải nhớ không được uống nhiều, uống rượu hỏng việc...
- Ta uống say, chẳng lẽ từng làm qua chuyện gì?
- Cũng không có gì, uống say, tự nhiên có chút hành vi không thích hợp...
Lục phu nhân khó mà thốt được nên lời, liền cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, đảo mắt nhìn về phía biển hoa, hơi có chút cảm khái nói:
- Đây là lần đầu tiên ta tới chỗ này, nhoáng cái đã qua nhiều năm vậy rồi... Nhớ lúc nhỏ ở Hoài Nam, ta mới bảy tám tuổi, mẹ ngươi đến Kim Lăng, làm khách ở Lục gia. Đương thời ta tuổi còn nhỏ, cũng nghịch ngợm, ngày ngày quấn lấy mẹ ngươi hỏi lung tung này kia, còn cầm con diều, búp bê sứ mà mình cất kỹ cho nàng xem, hỏi nàng ghen tị không... Ai … mẹ ngươi cũng không phiền ta, cưỡi ngựa mang ta đi dạo khắp nơi, đối đãi với ta rất tốt. Ta muốn làm hiệp nữ, thế là lôi kéo mẹ ngươi đốt giấy vàng kết bái như người giang hồ, mẹ ngươi cũng đáp ứng...
... Đến sau, mẹ ngươi đi kinh thành, ta nói hết lời với người trong đó, cũng chạy đến Trường An, khi ấy mẹ ngươi và cha ngươi mới quen nhau, cha ngươi thường chê ta phiền, đẩy ta đi, ta cứ không phục, ngày ngày cùng theo mẹ ngươi...
... Đáng tiếc, không lâu sau, cha mẹ ngươi liền đi về Túc Châu, ta vốn định tranh thủ thời gian tới đây xem xem, lại không ngờ lúc tới, ngươi đã lớn vậy rồi...
Hứa Bất Lệnh thoáng trầm tư:
- Ừm... Lúc ấy mẫu thân chỉ coi Lục di là trẻ nít, xem như vãn bối thôi...
Lục phu nhân trừng Hứa Bất Lệnh một cái, hơi có vẻ bất mãn nói:
- Tuổi tác ta có nhỏ đến mấy thì cũng đốt qua giấy vàng, sao có thể làm vãn bối... Được rồi, không nói nữa...
Lục phu nhân rõ ràng có tâm sự, cũng không cho Hứa Bất Lệnh đỡ cánh tay, hai tay đặt bên hông, làm ra bộ dạng đoan trang, đi ở sau lưng Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh khe khẽ hít vào một hơi, nghĩ nghĩ, chợt dừng bước nhẹ giọng nói:
- Đường khá xa, để ta cõng ngươi.
Lục phu nhân nhìn Hứa Bất Lệnh khom lưng đứng ở trước mặt, theo bản năng nhìn chung quanh một cái, hồi thần, lại mím môi nói khẽ:
- Đừng hồ nháo...
- Lại không phải lần đầu tiên.
Hứa Bất Lệnh tươi cười, trở tay chụp tới, trực tiếp xốc Lục phu nhân lên lưng, phi tốc lao nhanh trong biển hoa.
- A... Ai ai... Lệnh Nhi!
Lục phu nhân vừa tức vừa vội, rõ ràng có chút kháng cự, lại không biết đang sợ cái gì, đưa tay nện lên vai Hứa Bất Lệnh, mắng mấy câu đều vô dụng, cuối cùng đành bó tay mặc cho Hứa Bất Lệnh làm gì thì làm...
—— ——
Đinh đương đinh đương …
Chuông gió nhè nhẹ đung đưa không ngừng nghỉ trong gió nhẹ, đã gần giữa trưa, biển hoa ven hồ lại không hiện vẻ oi bức chút nào.
Tiêu Tương Nhi đi tới trước nhà gỗ, váy đỏ thổi phất giữa biển hoa nhài vô tận trắng như tuyết, điểm xuyến khiến cho cảnh sắc càng thêm mấy phần diễm lệ.
Giữa biển hoa rộng lớn chỉ trơ trọi mỗi căn nhà gỗ này, tựa như đảo hoang nho nhỏ giữa biển cả, cách tuyệt với thế giới bên ngoài, trừ tiếng chuông gió ra thì không còn tạp âm nào nữa cả.
Tiêu Tương Nhi xách váy lên, đi tới trước cửa nhà gỗ, quét nhìn khoảng sân dưới mái hiên một lượt … ghế nằm, chiếc nôi, chuông gió yên ắng đặt ở nơi xa.
Đánh giá ban công một lượt, Tiêu Tương Nhi ngồi xuống ghế nằm, khuỷu tay chống lên tay vịn, nhìn sang chiếc nôi treo chuông gió đặt ở bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng đung đưa.
Kẽo kẹt … kẽo kẹt …
Chuông gió bị trói chặt không phát ra tiếng vang, nôi gỗ lắc lư, bên trong còn bày đặt đệm chăn sạch sẽ.
Dù là lần đầu tiên tới đây, song Tiêu Tương Nhi vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh một vị mẫu thân ngồi ở chỗ này, mỉm cười nhìn đứa trẻ trắng trẻo mập mạp trong nôi.