Thế Tử Thật Hung

Chương 364: Chung ly sở sở (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chung Ly Sở Sở đầu óc thông minh, học thứ gì cũng nhanh, từ nhỏ liền biết thanh lâu là nơi nào, sau này lớn lên phải làm cái gì, bởi vậy luôn rất nghe lời, giành được yêu thích và tín nhiệm từ tú bà.

Thật không dễ dàng nhịn đến bảy tám tuổi, tự mình ra đường dạo chơi tú bà đều không ngăn trở, nàng liền bắt đầu chuẩn bị chạy trốn, mới đầu không trực tiếp trốn, chỉ dạo quanh vài vòng trên phố, bởi vì biết chắc có người âm thầm bám theo, lần nào cũng đúng giờ liền đi về.

Cứ vậy kéo dài chừng nửa năm, rốt cục có một ngày...

Nàng một mình lên phố, kết quả bị người lừa đi!

Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Từ nhỏ Chung Ly Sở Sở đã được dạy về tầm quan trọng của dung mạo, bởi thế biết rõ tướng mạo thế nào mới càng được nam nhân và ma ma yêu thích.

Nữ nhân kia giống hệt như hồ ly, lần đầu tiên gặp phải, nàng liền cảm thấy nếu đặt người này trong thanh lâu, ma ma nhất định sẽ cung như tổ tiên, muốn gì được nấy.

Đáng tiếc lúc nàng còn đang thất thần, nữ nhân kia cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm tròng mắt nàng.

Đương thời nàng phát giác có nguy hiểm, tưởng muốn chạy đi, sau đó liền bị nữ nhân kia ôm lấy, quay đầu chạy thẳng ra ngoài thành.

Tiếng mắng chửi và kiến trúc đường phố phi tốc giật lùi khỏi tầm mắt là những hồi ức sau cùng của nàng về con phố kia.

Đấy cũng là lần đầu tiên nàng phát hiện, thì ra người cũng biết “bay.

Từ đó về sau, nàng liền cùng theo nữ nhân kia tới một sơn trại ở Nam Chiếu, hai người tấc bước không rời, tưởng muốn học được công phu mười mấy nam nhân cầm đao đều đuổi không kịp của nữ nhân kia, chỉ cần học xong, đời này hẳn là không cần tiếp tục chịu khổ.

Nữ nhân kia đối xử với nàng rất tốt, còn tốt hơn cả tú bà thanh lâu, cái gì đều nguyện ý dạy cho nàng, còn đặt tên, thu nàng làm đồ đệ.

Chung Ly Sở Sở lần đầu tiên có cảm giác nhà, trong lòng chỉ có sùng bái và cảm kích, nằm mộng đều sợ sư phụ vứt nàng lại, còn từng ngấm ngầm thề độc, đợi sau này trưởng thành, nhất định phải chăm sóc sư phụ cả đời như với mẹ ruột.

Nhưng hiện thực trước nay luôn rất tàn khốc, tàn khốc đến mức khiến người tuyệt vọng, khiến người sợ hãi.

Chung Ly Sở Sở sống cùng với nữ nhân được người gọi là “Dạ Cửu Nương sáu năm.

Dạ Cửu Nương lo cho nàng từng li từng tí, không khác gì con đẻ.

Nhưng tùy theo tuổi tác lớn dần, Chung Ly Sở Sở từ từ phát hiện một chuyện, một chuyện khiến nàng khó mà chấp nhận.

Ngay từ khi còn nhỏ, Dạ Cửu Nương đã dùng các loại thảo dược trân quý ôn dưỡng thân thể cho nàng, hà khắc đến mức ngay cả một sợi tóc đều không thể có dù chỉ mảy may tì vết, nói là muốn học võ nghệ liền phải đánh tốt cơ sở.

Chung Ly Sở Sở một mực nói gì nghe nấy, khăng khăng mãi không học được võ nghệ lợi hại như của sư phụ, thậm chí đến cả việc nặng đều không cho nàng làm, đôi khi len lén học theo những đứa trẻ khác đứng trung bình tấn … sư phụ còn sẽ phát nộ, chỉ khi bị hỏi hết cách mới không tình không nguyện dạy nàng mấy chiêu đơn giản.

Cứ vậy mấy năm đi qua, Chung Ly Sở Sở không học được bao nhiêu võ nghệ, lại dần dần phát hiện mình càng lớn càng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức không thể không mang khăn che mặt, tránh miễn bị đám nam nhân ghê tởm kia nhìn chằm chằm.

Lúc nhỏ Chung Ly Sở Sở bị mã phỉ đốt nhà, lại ở qua một đoạn thời gian trong thanh lâu, thực sự rất phản cảm với nam nhân, cảm thấy nam nhân đều rất ghê tởm.

Tùy theo tuổi tác lớn dần, nàng từ từ nghe được một ít đồn thổi trong trại … nói năm đó Dạ Cửu Nương từng tranh danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân với một nữ tử Trung Nguyên, kết quả không thắng được, bị đuổi ra Trung Nguyên, nghe nói nữ nhân tên gọi Ninh Ngọc Hợp kia nhận đệ tử, cho nên mới thu nàng làm đồ đệ...

Khoảnh khắc đó, Chung Ly Sở Sở cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, sư phụ mà nàng coi là thân nhân, kết quả lại không khác tú bà hư tình giả ý ở thanh lâu là bao, hóa ra chỉ nhìn trúng tướng mạo nàng mà thôi.

Cái gọi là “Tuyên Hoà Bát Khôi, ở trong mắt Chung Ly Sở Sở thực sự không khác gì hoa khôi thanh lâu, đều là vì lấy lòng nam nhân mà thôi.

Chung Ly Sở Sở rất tức giận, đi chất vấn sư phụ, hy vọng sư phụ có thể nói một câu “Ta ưa thích ngươi, không phải nhìn trúng tướng mạo mới đối tốt với ngươi.

Nhưng sư phụ ấp úng hồi lâu, cuối cùng lại chỉ nói “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bao nhiêu người cầu đều cầu không được, ngươi còn giận ta, nuôi không ngươi nhiều năm như vậy....

Nói cho cùng, rốt cục chỉ là bình hoa khôi lỗi mà thôi, cái gọi là thân tình, thương yêu đều là giả, cũng chỉ như tú bà thanh lâu đối tốt với những tiểu cô nương để uẩn tương đối tốt mà thôi, giả như nàng không dễ nhìn, không chừng đã bị coi như heo chó.

Từ đó về sau, Chung Ly Sở Sở liền rời khỏi sơn trại, không trở về qua lần nào.

Cưỡi lạc đà trắng vào nam ra bắc, thành một hiệp khách, không có võ nghệ cao thâm, bèn dựa vào đầu óc và thủ đoạn dùng độc để lăn lộn giang hồ, một đường đi tới Trường An, muốn đi về cố hương xem xem.

Không ngờ lúc ở Trường An lại gặp được đồ đệ của Ninh Ngọc Hợp kia, gặp được người mà sư phụ nàng muốn tìm mọi cách ganh đua cho bằng được.

Chung Ly Sở Sở có chút hiếu kỳ bèn tận mắt đi xem xem, đúng là rất đẹp, chẳng qua chắc không đẹp bằng nàng.

Nhưng nữ nhân có đẹp hay không, cái đó phải xem cách nhìn của nam nhân.

Chung Ly Sở Sở rất chán ghét cách so sánh này, nhưng vừa lúc thấy được bên người Ninh Thanh Dạ có một nam bằng hữu, có vẻ trai tài gái sắc, quan hệ thân thiết, hẳn là tình lữ.

Chung Ly Sở Sở bị sư phụ dưỡng dục sáu năm, có lẽ là vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của sư phụ, tưởng muốn so đọ một lần với Ninh Thanh Dạ, để cho nam nhân kia làm trọng tài tự nhiên thích hợp nhất, đáng tiếc cự biến trong Nhân Nghĩa Đường khiến nàng không có cơ hội lấy xuống khăn che mặt.

Trước lúc rời đi, nói bóng nói gió hỏi dò Ninh Thanh Dạ một phen, Ninh Thanh Dạ nói nam nhân kia ngay từ lần đầu gặp gỡ liền đã đại hiến ân cần, không khác gì hạng lưu manh, chắc cũng là bị vẻ mỹ mạo của Ninh Thanh Dạ khuất phục.

Thế là, Chung Ly Sở Sở bắt đầu tưởng tượng bộ dạng nam nhân kia khi nhìn thấy mặt nàng, nhất định sẽ kích động hơn cả khi nhìn thấy Ninh Thanh Dạ, ừm... miệng há hốc, mắt trợn tròn, thậm chí chảy nước miếng, nói năng lộn xộn hết cả...

Chung Ly Sở Sở vẫn luôn hiếu kì không biết vị vương tử chư hầu tướng mạo tuấn mỹ, thân thủ cao cường, quyền cao chức trọng, tính cách lãnh ngạo kia lúc nhìn thấy nàng sẽ thất thố đến cỡ nào.

Nam nhân trên đời vốn đều là sắc dục huân tâm, ngoài mặt có ra vẻ đạo mạo đến đâu, gặp phải nữ nhân sắc nước hương trời đều sẽ lộ ra nguyên hình, không một ngoại lệ, vừa nhìn thấy Ninh Thanh Dạ liền đại hiến ân cần, nhìn thấy nàng há có thể ngoại lệ...

Ngồi trên lưng lạc đà, nhìn theo chiếc xe ngựa kia đi xa, tâm tư Chung Ly Sở Sở chợt khẽ động.

Sau khi rời khỏi Trường An, nàng trực tiếp đi tới quan ngoại, muốn tìm về nơi xuất thân, đáng tiếc đã không tìm được.

Trên đường lộn về, nghe nói nam nhân kia tới Túc Châu, liền ở lại chỗ này chờ đợi.

Chỉ cần lấy mặt thật nhìn thấy nam nhân kia, ghi lại phản ứng của hắn, gửi cho sư phụ xa nơi chân trời, phần tình cảm sư đồ ngày trước cũng tính là chấm dứt...

Nghĩ vậy, Chung Ly Sở Sở điều khiển lạc đà quay đầu, bước lên con phố đầu người tuôn động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)