Thế Tử Thật Hung

Chương 363: Chung ly sở sở (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm hôm sau, nắng mai vẩy lên đình đài lầu các vương phủ.

Trong sương phòng, Lục phu nhân từ từ tỉnh lại, mấy tháng qua không khi nào được dịp ngủ ngon, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơn mệt mỏi vì ngựa xe vất vả tiêu tán hết sạch.

Lục phu nhân chớp chớp tròng mắt, hơi chút thanh tỉnh liền chuyển dời ánh mắt sang bên cạnh.

Tiêu Tương Nhi nằm nghiêng trên gối, đưa lưng về phía nàng, đầu tóc có chút lăng loạn, trên người đắp tấm thảm, lộ ra đầu vai trắng mịn như tuyết, chính đang say giấc thở đều.

Lục phu nhân tiến tới đánh giá một phen, đưa tay lắc lư bả vai:

- Tương Nhi, tỉnh, hôm nay phải đi tế bái vương phi, phải dậy sớm.

- Ô...

Tiêu Tương Nhi nhíu mày, hít vào một hơi, khẽ quơ tay:

- Ngủ thêm một lát, mới vừa nằm...

Nói đến đây, Tiêu Tương Nhi đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt, tức tốc lật người dậy, vội vàng mặc váy.

Lục phu nhân ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên đưa tay nặn lấy ngực nàng, nghi hoặc hỏi:

- Sao đỏ lên thế này? Bị muỗi đốt à?

- A...

Mặt Tiêu Tương Nhi đỏ bừng, vội vàng đẩy tay Lục phu nhân ra, dùng hà hoa tàng lý che chắn lại, nhíu mày nói:

- Ngươi còn nói không có muỗi? Sao muỗi chỉ đốt ta không đốt ngươi...

Lục phu nhân hé môi cười nhẹ, cúi đầu nhìn quanh:

- Lệnh Nhi nói không có, ta còn tưởng chỗ này không có muỗi, để tối treo màn lên...

Tiêu Tương Nhi còn có chút ngất ngây, khi ở trong cung vốn cũng không ngủ nhiều, lúc này ngược lại không mấy mỏi mệt, kêu một tiếng “Xảo Nga, sau đó đứng dậy đi giày vào.

Lục phu nhân ở ngay bên cạnh, thấy Tiêu Tương Nhi đi đường cứ như trên mây, không khỏi nhíu mày hỏi:

- Tương Nhi, ngươi ngã bệnh?

- Không có, ngươi cũng dậy nhanh lên.

Tiêu Tương Nhi không dám trò chuyện thêm với Lục phu nhân, vội đi đến sau tấm bình phong đợi mấy tiểu nha hoàn mặc đội chỉnh tề, rõ ràng có hơi chột dạ.

Tối qua Lục phu nhân ngủ rất ngon, thế nên không phát giác được gì, án theo thói quen trước đây, uống hớp nước, sau đó mở cửa sổ vươn mình vặn eo, kết quả quên mất chỗ này là hậu trạch Hứa gia, Hứa Bất Lệnh chính đang chờ đợi ngay bên ngoài đình viện, vừa thấy nàng lập tức không khỏi sửng sốt, sau đó vội quay đầu đi.

- ...

Cúi đầu nhìn xuống, hai ngọn song phong sừng sững dưới yếm thêu hình hoa mẫu đơn...

- A...

Lục phu nhân vội đóng lại cửa sổ, chạy về khoác váy lên.

Hai người đánh răng rửa mặt, ăn vận chỉnh tề, sau đó cùng dùng bữa sáng với Hứa Bất Lệnh.

Chủ nhân trong vương phủ chỉ có mỗi Hứa Bất Lệnh, ba người cùng ngồi ăn cơm, Lục phu nhân tựa hồ đã quên chuyện bắt gian tại giường lần trước, có lẽ là bởi cảm thấy nói ra cũng vô dụng, khôi phục bộ dạng ôn nhu như nước ngày xưa, gắp thức ăn rót rượu cho Hứa Bất Lệnh, nói tới mấy chuyện vụn vặt.

Bởi vì Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân sống với nhau đã lâu, Tiêu Tương Nhi ngược lại cảm thấy mình như người ngoài, lẻ loi ngồi ở phía đối diện, nỗ lực duy trì khí độ thái hậu, cúi đầu cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng nơi nào đó trên người truyền đến cảm giác run run mới sẽ len lén trừng Hứa Bất Lệnh một cái.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh tự nhiên vẫn trong vắt không chút tì vết, phong thái quân tử triển hiện đủ mười.

Cơm nước xong xuôi, ba người lên xe ngựa, đi tới biển hoa ngoài thành tế bái Túc Vương phi, Hứa Bất Lệnh đã khôi phục, không cần quá nhiều hộ vệ, một chiếc xe ngựa khinh trang giản hành cứ thế xuất phát...

------

Phía cuối đường lớn lát đá trắng bên ngoài vương phủ, người tới lui tất nấp, thương khách đến từ quan ngoại dùng khẩu âm dị vực thét lớn, cũng có thương nhân đến từ Trung Nguyên đi ở trên phố tìm kiếm bắt chuyện.

Trên đường phố huyên náo, một thớt lạc đà màu trắng chậm rãi đi tới, tiếng lục lạc thanh thúy rất phổ biến ở Túc Châu, tự nhiên không dẫn lên quá nhiều người chú ý.

Trên lạc đà trắng cao lớn, Chung Ly Sở Sở mặt đeo lụa hồng, tròng mắt xanh biếc nhìn chằm chằm xe ngựa đi ra từ Túc Vương phủ chạy qua mặt đường.

Lần trước ở Trường An Nhân Nghĩa Đường, Chung Ly Sở Sở và Hứa Bất Lệnh từng có qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi, cũng kinh ngạc bởi võ nghệ của Hứa Bất Lệnh, chẳng qua không khả năng vừa thấy đã yêu, chạy tới Túc Châu tìm kiếm cái gì, nàng đến nơi đây chỉ là có chút tâm kết chưa giải mà thôi.

Lúc còn nhỏ, Chung Ly Sở Sở nhớ được mình từng sống trong một tiểu bộ lạc ở quan ngoại, đến sau gặp phải mã phỉ, bộ lạc vốn cũng không lớn cứ thế bị tiêu diệt.

Ở man hoang chi địa, nữ nhân chính là công cụ sinh dục và sức lao động, nàng khi đó chỉ mới hai ba tuổi liền bị nhốt lại với những đứa trẻ khác, cùng lúc chuyển đến chào hàng ở một thành nhỏ quan ngoại.

Khi ấy nàng xanh xao vàng vọt, nhưng thế lại thành may, quý tộc đến mua nô lệ không nhìn trúng nàng, sau đó lại có một kẻ buôn người chạy tới, mua nàng đi, dẫn tới Túc Châu Thành.

Cứ vậy nhiều lần trằn trọc, cuối cùng ngang qua trọn cả Đại Nguyệt triều, chạy tới đô thành Nam Chiếu, được một nhà thanh lâu rất lớn mua về.

Bởi vì để uẩn tương đối tốt, tú bà thanh lâu rất chiếu cố nàng, từ khi đó nàng mới hiểu được, thì ra trừ thịt người và gạo mốc ra thì còn có nhiều thứ khác có thể ăn, quần áo cũng có thể có màu sắc.

Đương thời nàng ở chung với một đám tiểu cô nương đến từ Trung Nguyên, ngày ngày học cầm kỳ thi họa, dần dần có thể nghe hiểu lời của giáo tập ma ma, cái gì mà “Học tập cho tốt sau này lớn thành tiểu thư tha hồ hưởng phúc “Không học cho tốt thì đừng mơ sống quá hai mươi tuổi...

Chung Ly Sở Sở từ hoang mạc nơi người không bằng súc sinh, đi tới nơi người có thể sống như người, tuy chỉ mới năm sáu tuổi, lại rất trân quý cuộc sống khi ấy, dù nơi đó là hậu viện thanh lâu câu lau (nhà chứa).

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)