Thế Tử Thật Hung

Chương 362: Ngươi lại đánh chủ ý quỷ quái gì? (*)

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm khuya nhân tĩnh, Hứa Bất Lệnh đợi đám phụ tá lui đi, lúc này mới dẫn theo lão Tiêu đi ra chính điện, dạo bước trong hành lang hoa viên.

Giờ đã về lại vương phủ, lão Tiêu lại vẫn đội nón mũ gia đinh, bộ dạng như lão ngoan đồng, thỉnh thoảng lại lên tiếng chào hỏi với nha hoàn đã lâu không gặp:

- Linh nhi nha đầu, mấy ngày không thấy, phổng phao lên thật đấy...

- Ui … Trúc nha đầu sao mập thế này, sau này ăn ít chút...

Vương phủ có tận mấy trăm nha hoàn, vô luận cao thấp mập ốm già trẻ đẹp xấu, lão Tiêu đều nhớ được rõ ràng.

Đối với cảnh này, Hứa Bất Lệnh sớm đã tập mãi thành quen, có chút đành chịu lắc lắc đầu, đi đến trong góc mới mở miệng nói:

- Tây bắc quá cằn cỗi, sản lượng lương thực mười hai châu cộng lại đều chưa hẳn bằng được Hàng Châu, chỉ dựa vào thông thương và mấy mẫu đất ở Cam Châu, nuôi được hai mươi vạn quân đội thật không dễ dàng.

Lão Tiêu chống quải trượng đi ở bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng nói:

- Ai bảo phong địa ở chỗ này, năm đó Hứa lão tướng quân quá thực tại, nếu mà đổi chỗ cho Ngô Vương, đặt phong địa ở Giang Nam, vậy mới gọi là thoải mái.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ:

- Giang Nam phú giáp thiên hạ, lại không tiếp giáp ngoại địch, làm sao có thể đưa cho Hứa gia ta, sau này lại nói đi... Đúng rồi, Chúc Mãn Chi và sư phụ chạy đi đâu?

Lão Tiêu cười đáp:

- Phái người đi theo một đoạn, trước mắt hẳn là về núi Võ Đang, võ nghệ Ninh Ngọc Hợp trên giang hồ tính là thuộc hàng nhất lưu, không xảy ra bất trắc gì đâu, tiểu vương gia có muốn đi giang hồ dạo chơi một vòng?

Hứa Bất Lệnh trầm tư một lúc rồi đáp:

- Nhất định phải ra ngoài đi dạo một vòng, trước nghỉ ngơi mấy ngày, đợi phụ vương quay về rồi tính.

Lão Tiêu khẽ gật đầu, cứ thế chống quải trượng rời khỏi hành lang.

Dưới bóng đêm, Hứa Bất Lệnh thoáng ngập ngừng, bỗng nhiên cảm thấy hơi nhớ bảo bảo...

- Khục …

Hứa Bất Lệnh nhìn quanh trái phải mấy lượt, thấy xung quanh không ai chú ý liền phi thân lên nóc phòng, xỏ xuyên qua vương phủ rộng lớn, đi đến bên ngoài một tòa đình viện ở hậu trạch.

Bởi vì tàu xe mệt nhọc, bọn nha hoàn sớm đã ngủ cả, ở gian bên trong phòng Lục phu nhân, Nguyệt Nô và Xảo Nga chen cùng một chỗ, chính đang đàm luận chuyện nữ nhi, trong chủ phòng cũng tương tự, hai nữ nhân đường xa mà tới chính đang ồn áo náo náo:

- Lúc Lệnh Nhi giải độc cho ngươi, hắn thật không muốn mặt vậy à?

- Thật, lừa ngươi làm gì, mắng hắn mà hắn vẫn không ngừng, còn...

- A ... Thế sao ngươi không biết tránh?

- Ta lại không biết võ công, làm sao tránh được? Ngươi thân làm a di, nên dạy chỗ hắn cho tử tế, để hắn biết cái gì gọi là “ôn văn nhĩ nhã, tọa hoài không loạn...

- Ta dạy thế nào mới được...

Mặt Hứa Bất Lệnh đen lại, đứng chắp tay bên ngoài cửa sổ, do dự khoảnh khắc, song rốt cục vẫn không lên tiếng.

Qua một lúc lâu, đèn trong phòng dập tắt, tiếng xì xào bàn tán cũng dần biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

Hứa Bất Lệnh nghiêng tai lắng nghe, đưa tay chọc một lỗ trên giấy dán cửa sổ, sau đó bấm tay gảy nhẹ, vò viên giấy bắn lên trán Tiêu Tương Nhi.

- A ...

Trong phòng, Tiêu Tương Nhi chính đang tựa lưng với Lục phu nhân, vừa mới mê mê hồ hồ ngủ thiếp đi, không khỏi có chút bất mãn mở mắt ra, đưa tay vuốt vuốt trán, mê mang quét nhìn gian phòng một lượt.

- Bảo bảo.

Tiếng vang khe khẽ vọng tới từ bên ngoài cửa sổ.

Tiêu Tương Nhi như nghe được ác ma thì thầm, lập tức tỉnh ra, sắc mặt đỏ lên, còn có chút căng thẳng khó mà ức chế, len lén quay đầu liếc nhìn Lục phu nhân ở sau lưng.

Còn chưa tỉnh...

Đã nhiều ngày chưa giải độc rồi...

Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới, Tiêu Tương Nhi chỉ cảm thấy trong lòng như bị mèo cào, rõ ràng không nguyện ý, lại vẫn bất giác đưa tay từ từ xốc lên chăn mỏng, đi giày mặc váy, rón rén bước đến cửa phòng.

Lục phu nhân mấy ngày liền tàu xe bôn ba, quả thật có chút mệt mỏi, lại giải khai tâm kết với khuê mật, lúc này đang ngủ rất ngon.

Tâm tạng Tiêu Tương Nhi đề lên tận cổ họng, lén lén lút lút mở cửa phòng, vừa ra ngoài liền khe khẽ đóng lại, sau đó xụ mặt làm ra bộ dạng đoan chính nghiêm túc, quay đầu nói:

- Làm sao? Lại phát độc... Ô …

Còn chưa dứt lời đã bị Hứa Bất Lệnh ôm ngang eo, phi thân nhảy lên nóc phòng, đồng thời đặt một nụ hôn lên môi.

Trong mắt Tiêu Tương Nhi hiện đầy hỏa khí, mấy ngày qua nàng rất khổ sở, sắp uất ức chết mất, tới rồi đều không biết an ủi một câu, vừa đi lên liền giải độc, có còn lương tâm hay không?

- Ô ô …

Tiêu Tương Nhi đưa tay đánh lên bả vai Hứa Bất Lệnh mấy cái, mắt hiện vẻ bực bội.

Dưới trăng tròn, hai đạo nhân ảnh lên lên xuống xuống đi tới đông trạch.

Hứa Bất Lệnh về lại phòng ngủ, đặt Tiêu Tương Nhi xuống, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng:

- Bảo bảo, nhớ ta không?

- Ngươi làm càn!

Tiêu Tương Nhi chỉnh sửa váy đỏ đang có chút tán loạn, hai tay đặt ở bên hông làm ra bộ dạng thượng vị giả, trừng mắt một cái nói:

- Ngươi đừng quên, ta vì cứu ngươi mới xả thân, không phải bảo bảo gì của ngươi cả, ngươi đừng có được voi đòi tiên, nghĩ rằng ta là gì của ngươi... Ta không phải loại nữ nhân kia.

Hứa Bất Lệnh mặt mang ý cười, kéo tay mỹ nhân đi đến bên bàn, để nàng ngồi lên đùi mình:

- Ta không coi ngươi là gì cả. Đương thời đã nói rồi, nếu ngươi chịu cứu ta, quãng đời còn lại tất không phụ ngươi, ta nói được liền làm được.

Tiêu Tương Nhi uốn éo mấy lần, giãy dụa không ra, liền cũng thành thật ngồi xuống, thần tình lại vẫn rất nghiêm túc:

- Ta giải độc cho ngươi, ngươi hẳn nên cảm kích ta mới phải, sao cứ làm như ta là nữ nhân của ngươi, đạo lý gì vậy? Hẳn nên là ngươi cầu ta...

Hứa Bất Lệnh tựa trên ghế bành, nhìn sâu vào mắt Tiêu Tương Nhi, nhẹ giọng nói:

- Bảo bảo, cầu ngươi.

- ...

Tiêu Tương Nhi khẽ ho một tiếng, nỗ lực bảo trì trấn tĩnh, đảo mắt liếc nhìn màn trướng trong phòng, không thốt nửa lời.

Hứa Bất Lệnh ngầm hiểu, đặt Tiêu Tương Nhi trên bàn viết, vén váy lên.

- A... ngươi …. hỗn đản... Ô ô …

-----

Bầu trời trong xanh, ánh sao lưu chuyển, chớp mắt đã rạng sáng.

Trong sương phòng trang nhã, một chiếc giá nến đặt trên bàn đọc sách, tản mát quang mang mờ nhạt.

Hứa Bất Lệnh dùng khăn lông trắng chăm chú chà lau bàn đọc sách bằng gỗ hoàng hoa lê.

Bàn đọc sách rất lớn, Tiêu Tương Nhi tóc tai bù xù, bọc lấy váy đỏ ngồi ở trên bàn, cầm đao nhỏ khắc một nét lên bảng gỗ lim, cúi đầu trừng nhìn công tử áo trắng bộ dạng đạo mạo trước mặt, thỉnh thoảng lại giơ chân đạp một cái lên tay hắn.

Hứa Bất Lệnh tự nhiên không ngại, lau xong mặt bàn, lại từ bên cạnh lấy ra mấy tờ giấy Tuyên, đặt lên bàn dùng chặn giấy ép chặt, cầm lên bút lông bắt đầu vẽ.

Tiêu Tương Nhi ngồi trên bàn, lại vẫn có chút ngất ngây, thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, phát hiện nam nhân trước mặt chính đang vẽ vời, vội vàng khép chân lại, ôm váy che khuất, nổi giận nói:

- Ngươi có bệnh à? Vẽ cái gì đấy...

Hứa Bất Lệnh khẽ ngước mắt lên ngắm nàng một cái, lắc đầu nói:

- Tương Nhi, không phải ngươi thích làm thủ công ư? Ta vẽ mấy thứ, ngươi nghiên cứu thử xem, có thể nghiên cứu ra được là tốt nhất, nghiên cứu không ra cũng không sao, cứ coi như tìm chút chuyện để làm.

Tiêu Tương Nhi có chút giới bị, che chắn bản thân một phen thật kỹ mới cúi đầu đánh giá, nhíu mày nói:

- Ngươi lại làm mấy thứ bẩn thỉu gì nữa đây? Ta không bị lừa đâu, đáng ra không nên tin ngươi làm trứng chim cút, đuôi cáo gì cả, ngươi... Ngươi thân là thế tử phiên vương, sao trong đầu cứ nghĩ mấy thứ này?

- Lệnh Nhi biết sai rồi.

- Ta phi... Ai ai ai... Lệnh ca ca, ta sai rồi... Ô ô …

Ánh nến tắt đi, đảo mắt đã là bình minh.



--------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)