Thế Tử Thật Hung

Chương 360: Tỷ muội chung quy là tỷ muội (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày đầu tiên trở lại Túc Vương phủ, kỳ thật không có gì để nói cả, các loại lễ tiết chào hỏi qua đi, Hứa Bất Lệnh liền cùng lão Tiêu ngồi trong Nghị Sự Đường bàng thính quan lại mưu sĩ Túc Châu trò chuyện, cũng tính là một lần triều hội, chẳng qua Hứa Bất Lệnh còn chưa làm lễ cập quan thành niên, nghiêm cách mà nói thì vẫn chỉ là một đứa nhóc.

Hứa Bất Lệnh cũng không xen lời loạn nói hay chỉ trỏ lung tung, chỉ yên ắng lắng nghe đám mưu sĩ quan lại giảng thuật tình hình mười hai châu, thái độ của chư bộ quan ngoại trong hai năm qua… vân vân.

Đầu bên kia, Lục phu nhân được nha hoàn vương phủ dẫn tới một gian đình viện ở hậu trạch, Tiêu Tương Nhi tấc bước không rời đi theo, hai người vẫn chuẩn bị tiếp tục ở chung một gian phòng.

Lục phu nhân mới đến, mặc dù mang theo nha hoàn riêng, nhưng rốt cục đã trú ở Cảnh Hoa Uyển suốt mười năm, giờ đột nhiên vào ở trong nhà người khác, tự nhiên có chút không quen, bên cạnh có tỷ muội bồi cùng rõ ràng yên tâm hơn rất nhiều.

Cách nghĩ của Tiêu Tương Nhi lại phức tạp hơn chút, vì không khiến cho Lục phu nhân “hiểu lầm, tự nhiên tốt nhất nên ở ngay dưới mí mắt Lục phu nhân.

Thứ nữa là Lục phu nhân có thân phận, là đích nữ của Kim Lăng Lục thị, con dâu của Hoài Nam Tiêu thị, ngay cả Túc Vương thấy đều phải lấy lễ đối đãi, quản gia môn khách vương phủ tự nhiên đều kinh sợ.

Tiêu Tương Nhi lại khác, thái hậu đã chết, nàng đã xóa tên trên đời này, giờ chính là cái hắc hộ, bên cạnh chỉ còn một tiểu nha hoàn nửa điểm tác dụng đều không có, ngay cả chính mình gọi là gì cũng không dám nói.

Bất tri bất giác chạy đến địa bàn Hứa Bất Lệnh, nếu không có người tin cẩn chiếu ứng, còn không phải tùy ý mặc cho Hứa Bất Lệnh bóp nặn.

Bị quản gia nha hoàn xem nhẹ còn không có gì, vạn nhất nàng và Lục phu nhân tách ra, Hứa Bất Lệnh len lén giam nàng lại, sau đó muốn làm gì thì làm, nàng chẳng phải kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay...

Tuy Tiêu Tương Nhi biết Hứa Bất Lệnh sẽ không làm loại chuyện kia, nhưng bên cạnh có tỷ muội có thể quản sự tự nhiên vẫn yên tâm hơn chút.

Đảo mắt đã vào đêm, nguyên một ngày, Xảo Nga và Nguyệt Nô chỉ huy nha hoàn chuyển đủ loại đồ đạc vào trong sương phòng đình viện, cất đặt theo thói quen của Lục phu nhân.

Lục phu nhân tắm gội xong liền đóng lại cửa phòng, xoay người nhìn bàn trang điểm, rèm châu, nhuyễn sạp, giường, tủ đứng … vân vân. Trong lòng rốt cục yên tâm phần nào, nghĩ nghĩ, lại đi tới ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra hai bức tranh Hứa Bất Lệnh “đưa tặng, treo lên trên vách tường.

Tiêu Tương Nhi khoác một chiếc váy màu đỏ chót, sắc mặt hồng nhuận, mấy ngày liền ngựa xe mệt nhọc, hơi hiện vẻ lười biếng tựa nghiêng trên nhuyễn sạp, nhìn Lục phu nhân đi tới đi lui trước mặt, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói:

- Hồng Loan...

Trước kia đều có nha hoàn ở bên, đây là lần đầu tiên kể từ đêm đó hai người ở riêng với nhau.

Lục phu nhân chăm chú sửa sang họa quyển, vốn là hai bức tranh treo cạnh nhau, nhưng vừa nghe được Tiêu Tương Nhi lên tiếng, lập tức liền lấy xuống tranh của Tiêu Tương Nhi, treo xuống phía dưới Hứa Bất Lệnh, sau đó ngẫm lại vẫn thấy khó chịu, lại treo vào trong góc.

Mày liễu Tiêu Tương Nhi khẽ chau lại, trong mắt hạnh thoáng hiện mấy phần bực bội, lại không tiện phát tác, chỉ nói khẽ:

- Hồng Loan, ngươi qua đây, chúng ta tâm sự.

Lục phu nhân treo xong mỹ nhân đồ, phủi tay, đi đến bên cạnh nhuyễn sạp đoan trang ngồi xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm:

- Tâm sự cái gì?

Tiêu Tương Nhi nhấp hé môi, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng đứng dậy làm ra bộ dạng trang nghiêm nói:

- Ta là sự gấp tòng quyền, ngươi còn không hiểu rõ tính cách ta? ... Đương thời ở Thái Cực Điện, tính mạng Hứa Bất Lệnh nguy trong sớm tối, ngươi đều sắp phát điên, khi ấy Hứa Bất Lệnh cầu ta cứu hắn, ta có thể làm gì? Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu...

Thần tình Lục phu nhân rõ ràng có hơi quái dị, lại vẫn không giấu được bất mãn, nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Sau đó ngươi liền gạt ta đi Phù Dung Quan thắp hương, bản thân thì lưu lại trong vương phủ động phòng với Lệnh Nhi? Chẳng trách chăn gối đều đổi cả...

- Ngươi …

Tiêu Tương Nhi không khỏi tức giận:

- Ta làm thế là vì giải độc cho hắn... Ta là xử nữ, ngươi không phải không biết, sao có thể không đặt nặng danh tiết vậy được? Đương thời hắn đến cả động đậy đều không làm được, sắp chết tới nơi...

Nghe đến đó Lục phu nhân đột nhiên chớp chớp mắt, hơi có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Tiêu Tương Nhi từ trên xuống dưới một lượt:

- Đúng rồi, đương thời Lệnh Nhi đến cả đứng dậy đều khó khăn, làm sao giải độc cho được ?

- ...

Nét mặt Tiêu Tương Nhi cứng lại, nhìn chung quanh một cái, ngồi sáp lại gần thêm mấy phần, có chút ủy khuất nói:

- Ngươi biết ta vì cứu bảo bối của ngươi mà ngậm bao nhiêu cay đắng không? Trước kia ta đến cả tay nam nhân đều chưa cầm qua, kết quả hắn cần giải độc, lại không động đậy được... Đương thời ta phải tự cởi quần áo, sau đó... Sau đó chính là cảnh mà ngươi nhìn thấy lần trước, đau lắm, chỉ muốn chết cho xong... Khăng khăng đương thời ta còn chưa thể chết, lại không biết nên làm thế nào, cuối cùng vẫn là Hứa Bất Lệnh đỡ lấy eo, dạy ta...

Nhắc đến trường cảnh lần đầu tiên, Tiêu Tương Nhi vẫn đỏ mặt tía tai, thần sắc càng là ủy khuất:

- Cái tên bạch nhãn lang kia, có thể động liền khinh bạc người, đương thời ta đã chuẩn bị sẵn rượu độc, cứu người xong liền tự sát, hắn còn rất hăng say, lại không biết trong lòng ta khó chịu đến cỡ nào, còn bức ta kêu hắn “Ca ca, phi ...

Ánh mắt Lục phu nhân không giấu được vẻ quái dị, sắc mặt cũng thoáng đỏ lên, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngươi đừng nói mò, Lệnh Nhi trước nay luôn rất nho nhã, làm sao có thể bất kham vậy được... Nhất định là ngươi...

- Ngươi có hết hay không?

Tiêu Tương Nhi lập tức phát hỏa, nước mắt trào ra, giận dỗi nói:

- Ta vì cứu hắn, hắn khinh bạc ta cũng được, nhưng ngươi cũng khinh thường ta? Ta thiếu nợ hai người các ngươi ? Nếu không phải cần giải độc một trăm lần, ta sớm đã tự sát, ngươi nghĩ ta chỉ nói đùa? Sao ngươi có thể không tim không phổi vậy được...

Lục phu nhân nhíu mày, bán tín bán nghi liếc nàng một cái:

- Ngươi nói thì hay lắm, đương thời... Đương thời ta thấy được nghe được rõ ràng, ngươi đè lên người Lệnh Nhi không chịu dậy, còn nói cái gì mà “Không được đi...

- Khi đó ta đầu óc trên mây, ngươi chưa hưởng qua thì biết cái gì... Giờ ta chết cho ngươi xem, được chưa?!

Mặt Tiêu Tương Nhi đỏ đến phát tím, lửa giận công tâm, đang định đứng dậy tìm kéo tự sát.

Lục phu nhân vội vàng đưa tay giữ chặt Tiêu Tương Nhi, nói khẽ:

- Ta không nói ngươi, độc trong người Lệnh Nhi được giải, ta còn phải cám ơn ngươi... Chẳng qua ngươi nói chỉ vì giải độc, không vì cái khác, ta lại không tin, ta đâu có mù.

Lý trí Tiêu Tương Nhi vẫn tự lừa mình dối người cho rằng chỉ là vì giải độc, lập tức bày ra bộ dạng đoan trang, nghiêm mặt nói:

- Ngươi không tin cái gì? Mấy ngày nay ta đến cả mặt Hứa Bất Lệnh đều chưa thấy qua, một mực ở bên cạnh ngươi...

Lục phu nhân khẽ nhíu mày:

- Ta tận mắt thấy, ngươi rõ ràng không phải chỉ mỗi giải độc, đương thời... đương thời biểu tình ngươi rất hưởng thụ, còn mọc ra đuôi cáo... Ta thực sự chưa nghe nói qua lúc viên phòng lại sẽ mọc đuôi...

Tiêu Tương Nhi thẹn đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, cũng may Lục phu nhân chưa trải sự đời, hiểu được cũng không nhiều, đành chỉ biết chân thành nói:

- Đó là cách giúp hắn giải độc, ngươi tưởng sung sướng lắm chắc? Khó chịu muốn chết... Hơn nữa vừa giải độc liền đầu óc ngất ngây, ngươi chắc không cách nào tưởng tượng cảm giác khi ấy...

Lục phu nhân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tự nhiên không cách nào tưởng tượng ra được, thế là bán tín bán nghi hỏi:

- Ngươi từ nhỏ thông minh lanh lợi, Thái Sơn sập ở trước mặt đều không biến sắc, không kém thua tỷ tỷ ngươi là bao, làm sao có thể tâm thần thất thủ, đầu óc ngất ngây ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)