- Phu nhân, nữ tử kia lộ nguyên nửa đùi, ngực cũng không che, thật không biết xấu hổ là gì...
- Đúng rồi, thế này làm sao gả ra được...
Lục phu nhân và Nguyệt Nô từ nhỏ lớn lên ở Kim Lăng, đến sau mới tới Trường An, tự nhiên chưa từng tới nơi “thâm sơn cùng cốc như chỗ này, giờ nhìn thấy cảnh sắc ven đường khác hẳn một trời một vực với Chu Tước đại nhai, mười dặm Tần Hoài, tự nhiên đều khó mà thích ứng, chỉ biết tròn mắt nhìn chằm chằm cô nương dị vực ăn mặc nóng bỏng hai bên đường phố.
Ở phía bên kia, Tiêu Tương Nhi và Xảo Nga cũng lấy tư thế đồng dạng sấp bên cửa sổ, bởi vì Tiêu gia sở học hỗn tạp, kiến thức tương đối nhiều, vậy nên khá là trấn định:
- Hóa ngoại man di đều là như vậy, ăn vận hở hang... Tòa nhà kia xây kiểu gì đấy, nào có cách cục kiểu này, thật là khó coi...
- Tiểu thư, nửa đời sau chúng ta phải sống ở chỗ này? Đến cả chỗ bán son phấn đều không có...
Tiêu Tương Nhi nghe được lời này, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, bất giác hồi tưởng lại trường cảnh năm đó gả vào kinh thành … đương thời cũng là trốn trong xe ngựa nhìn lén như thế này, không khác gì đi ra du ngoạn, lại không ngờ đi vào cửa cung, tiếp sau đó liền là mười năm khiến người gần như tuyệt vọng...
- Ha ha... Nơi này hẳn là đỡ hơn Trường An chút, dù sao cũng không về được...
- Ai ...
Xảo Nga mím môi một cái, thấy tâm tình tiểu thư không được tốt cho lắm, nghĩ nghĩ, lại tỏ vẻ vui mừng cười nói:
- Thật ra chỗ này cũng rất tốt, núi cao hoàng đế xa, giống Hoài Nam, không chừng còn có thể đi Tây Vực dạo chơi, nghe nói nơi đó có rất nhiều thứ tinh xảo.
Tiêu Tương Nhi cười nhẹ, phát giác sau lưng không có thanh âm, quay đầu lại liếc nhìn, thấy được Lục phu nhân cũng đang quay đầu nhìn sang bên này.
Ánh mắt hai người vừa chạm liền tách ra, đồng thời quay đầu, bầu không khí lần nữa sa vào lúng túng.
--------
Vương phủ nằm ở mặt đông Túc Châu Thành, Hứa gia thân là Tây Bắc Vương, Vương phủ tương đương với hoàng cung của Tây Bắc thổ hoàng đế, quy mô rất lớn, trước cửa là một con đường lớn lát đá trắng, hai bên trồng dương liễu, ở giữa là một tòa bài phường bát giác.
Vương phủ tuy chỉ dành cho hai cha con Hứa gia, nhưng thống ngự mười hai châu Tây Lương, không người ở khẳng định không được, môn khách, mưu sĩ, bộc nhân, lại thêm gia quyến của những người này, tổng cộng trú đến hơn nghìn người, có nhiều nơi thậm chí Hứa Bất Lệnh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng ghé qua.
Hứa Bất Lệnh về nhà, cửa chính vương phủ được dịp mở ra, bởi vì Túc Vương còn đang dẫn theo binh mã đánh Nguyên Châu chưa về, đại quản gia kiêm quân sư Nhạc Cửu Lâu cũng đi theo, đoán chừng còn phải nửa tháng mới trở về, trước mắt vương phủ do quản gia ma ma Đinh Hương trông giữ.
Đinh Hương là thiếp thân nha hoàn của Túc Vương phi, vương phi gả người tự nhiên cũng thành thông phòng nha đầu, Túc Vương Hứa Du không tục huyền, Đinh Hương liền phụ trách nội vụ hậu trạch.
Tùy theo xa liễn đến trước cửa, ở bên ngoài cửa hông vương phủ, Đinh Hương dẫn theo mười mấy vị môn khách bước đến nghênh nghênh.
Môn khách không phải hộ vệ, tựa như lão Tiêu lão Nhạc, địa vị trong nhà trước nay đều tương đối cao, Hứa gia súc dưỡng hơn ba mươi môn khách, mặc dù không khoa trương được như Hoài Nam thập nhị môn thần, song cũng đều là nhân vật có tiếng trên giang hồ.
Ngoài ra còn có hậu bối trong nhà bốn lộ đại tướng quân Đồ Thiên Sở, Dương Tôn Nghĩa, Trần Kế Nghiệp, Uất Trì Trấn Bắc, bậc cha chú bốn lộ tướng quân này năm đó đều đi theo Hứa Liệt đánh thiên hạ, lớn lên từ nhỏ với Túc Vương Hứa Du, vừa là thượng hạ cấp lại vừa là huynh đệ, quan hệ hết sức thân thiết.
Đã đến cửa nhà, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không cần giả bộ làm gì, tự mình đi xuống, mang theo Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi đang có chút co thúc đi về hướng cửa chính.
Đám môn khách và thế giao Hứa gia vội vàng hành lễ:
- Tham kiến thế tử!
Đều là người trong nhà, Hứa Bất Lệnh không việc gì phải bày ra thân phận, nhẹ nhàng nâng tay tỏ ý bọn họ miễn lễ.
Dương Quan Ngọc, con trai Dương Tôn Nghĩa cùng tuổi với Hứa Bất Lệnh, bộ dạng lại lưng hùm vai gấu, rất không hợp với cái tên Túc Vương đặt cho, bởi vì cùng đợi qua ở biên quan một đoạn thời gian với Hứa Bất Lệnh, lúc này liền nhiệt tình chạy tới hành lễ, sau đó bật cười ha hả nói:
- Tiểu Man Tử, ngươi rốt cục cũng đi về, mấy ngày trước nghe nói ngươi bị người mưu hại ở Trường An, ta vốn định xách đao cùng theo cha đi đánh Trường An chém cẩu ... Ừm … chém đứa kia, đáng tiếc cha ta không cho đi, không phải ta không đủ nghĩa khí...
Ký ức Hứa Bất Lệnh vẫn còn, tự nhiên nhớ được bằng hữu từng cùng mình lăn lộn ở biên quan này, đối với xưng hô “Tiểu Man Tử cũng không thèm để ý, khẽ cười nói:
- Nhị ngốc tử, mấy năm không gặp đã lớn thành thế này rồi, hiện tại đánh giá đến ngồi hai đầu băng ghế."
- Ta thế này mới uy vũ, giờ vương gia xuất môn đều là ta cưỡi ngựa gánh cờ thay cho Đồ tam thúc.