Nhật nguyệt lưu chuyển, chớp mắt đã đến cuối tháng sáu.
Đội xe to lớn men theo Hà Tây tẩu lang, một đường nhắm thẳng hướng tây bắc mà đi, xỏ xuyên qua năm châu, dần dần tiếp cận Túc Châu Thành.
Túc Châu đã rời xa Trung Nguyên, phong thổ và hoàn cảnh địa hình địa mạo đều có khác biệt rất lớn, hai bên quan đạo đa phần là cát vàng vô tận, có thể gặp được một mảnh rừng cây xanh biếc là chuyện vô cùng hiếm lạ.
Khách giang hồ trên đường đã rất ít, người đi đường cũng ít đến có thể lơ là bất kể, duy nhất có thể gặp được chính là thương đội, đà đội, từ Túc Châu Thành xuất phát đến các nơi ở Trung Nguyên, hoặc là từ các nơi ở Trung Nguyên xuyên qua Hà Tây tẩu lang, vận chuyển hàng hóa đến Túc Châu Thành.
Thương khách tới từ Tây Vực cũng tương tự, đa phần là vừa đến Túc Châu Thành liền dỡ hàng, thương khách có thể không xá vạn dặm chạy cả hai đầu rất ít, rốt cuộc thời gian và khoảng cách thực sự quá dài.
Nghiêm cách mà nói, Túc Châu Thành vừa là một cứ điểm quân sự mà vương triều Trung Nguyên cài cắm ở Tây Vực, lại vừa là một tòa bến cảng trên mặt đất, lượng hàng hóa phun ra nuốt vào mỗi ngày hết sức đáng sợ.
Túc Vương nuôi sống hai mươi vạn quân đội, hơn phân nửa lượng kinh tế đều đến từ thông thương hai đầu, Tả Thân Vương Khương Nô ở phía đối diện cũng tương tự, thương khách đi lại trên tuyến đường này rất an toàn, mã phỉ chỉ dám tứ ngược ở hoang mạc cằn cỗi, số dám ngang nhiên cướp đường thì đã bị giết sạch từ tận mấy chục năm trước.
Mắt thấy hùng thành nguy nga dần hiện ra luân khuếch ở phía chân trời, đại tướng quân Dương Tôn Nghĩa và thân quân đi theo đều khe khẽ thở phào một hơi, gia đinh nha hoàn bởi vì lặn lội đường xa mà gương mặt mỏi mệt, nay cũng hiện lên mấy phần hỉ sắc.
Chỉ là thiếu chủ của đội xe, thậm chí của cả phiến thiên hạ này lại không có được tâm tình tốt cho lắm.
Từ sau cái đêm bị Lục phu nhân bắt gian tại giường, ngày lành của Hứa Bất Lệnh liền đến đầu, bảo bảo không thân a di không yêu, ngay cả hai nha hoàn phong kiều thủy mị đều chạy, đổi thành lão Tiêu tới hầu hạ Hứa Bất Lệnh.
Đội xe nhiều người mắt tạp, Hứa Bất Lệnh không tiện đi ra, suốt ngày ngồi trong khoang xe đánh cờ ca rô với lão Tiêu, lão Tiêu miệng rộng lải nhải không ngừng, còn chuyên chọn chuyện cười dâm để kể, còn không bằng một mình ngồi phát ngốc trong xe.
Từ sau buổi tối ngày hôm đó, Lục phu nhân về cơ bản liền không lộ diện nữa mà chạy đến ở cùng Tiêu Tương Nhi trong xe ngựa ở phía cuối đội xe, hai người ăn cơm ngủ nghỉ đều cùng một chỗ, đây đó lại không còn cảnh không gì không nói như ngày trước mà chỉ buồn bực cúi đầu trầm mặc không thốt lời nào.
Lục phu nhân là không biết phải nói gì, đến giờ nàng vẫn rất khó tiếp nhận hiện thực, ánh mắt nhìn Tiêu Tương Nhi cứ là lạ, đến cả ngủ nghỉ đều mặc nguyên quần áo tựa lưng vào nhau mà ngủ chứ không đối xử chân thành được với nhau như trước.
Tiêu Tương Nhi lại càng khó chịu hơn, rốt cuộc bị tỷ muội tốt đương trường cắt ngang “chuyện xấu, làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng không ở cùng một chỗ với Lục phu nhân cũng không được, nếu nàng một mình biến mất, Lục phu nhân tất sẽ cho rằng nàng lại đi “gì kia với Hứa Bất Lệnh.
Bởi thế Tiêu Tương Nhi một mực phải giả bộ như “Ta là vì giải độc cho Hứa Bất Lệnh, chứ căn bản không muốn làm chuyện kia, còn đặc ý ở cùng Lục phu nhân để chứng minh bản thân “trong sạch.
Hai nữ nhân cứ vậy hao lên, tự nhiên chỉ khổ mỗi Hứa Bất Lệnh, mấy tháng hành trình, vừa nhớ bảo bảo lại vừa thương a di, đôi khi định mặt dày mày dạn chạy tới, lại bị hai người hiệp lực đuổi đi, nhìn đều không thèm nhìn, càng không cần nói tới chuyện khác.
Mắt thấy sắp tới nơi, Hứa Bất Lệnh cũng khẽ thở phào một hơi, chỉ cần về lại vương phủ, sau này thiếu gì cơ hội ở cùng, cục diện lúng túng hiện tại hẳn cũng nên kết thúc.
Đội xe đến dưới Túc Châu Thành, tri châu Trần Chí An dẫn theo hương thân tộc lão trong thành đi ra nghênh đón, Dương Tôn Nghĩa và lão Tiêu bước tới bắt chuyện, Hứa Bất Lệnh lại không lộ diện, cứ thế yên ắng tiến vào cửa thành.
Bên ngoài Túc Châu Thành là ngàn dặm cát vàng, trong thành lại là một phen cảnh tượng trái ngược hoàn toàn, thương khách như mây, người đi như mắc cửu, tửu lâu cửa tiệm đầy đường, không thiếu nữ tử dị vực ăn mặc nóng bỏng tản bộ bên đường, không ít cô nương gia đình giàu có đứng trên ban công tửu lâu ven đường xì xào bàn tán:
- Tiểu vương gia trở về...
- Nghe nói thành là “Chiêu Hồng nhất mỹ ở Trường An, giờ còn tuấn tú hơn cả trước kia...
- Ai, nếu có thể lộ diện thì tốt biết mấy, cái tên Yến Yương kia thật không phải thứ gì...
Năm đó Túc Vương Hứa Liệt một viên ngói một viên gạch dựng lên Túc Châu Thành, gia đình giàu có bản địa về cơ bản toàn là hậu nhân của tùy tùng khi xưa, uy vọng và đột thân thuộc tự nhiên không cần phải nói.
Mặc dù Túc Châu Thành ở xa tây bắc, tính là vùng đất man hoang, song nhân khẩu lại vẫn rất nhiều, đương nhiên, so ra khẳng định kém siêu đô thị cỡ lớn như Trường An, Hàng Châu, mùa thu lúc nhiều nhất cũng chỉ mới hơn bốn mươi vạn người.
Bởi vì thành trì mới xây chưa đến sáu mươi năm, quá nửa số kiến trúc đều tương đối mới, quy hoạch cũng không được chỉnh tề như một trăm linh tám phường Trường An, chỉ có “Hàm Long Nhai xoải ngang qua trung tâm Túc Châu Thành là hơi có quy mô. Hàm long ý là giống hình rồng há miệng ngậm ngọc, phía cuối nối liền với Hoàn Phượng Nhai, ý tưởng cũng tương tự.
Hứa Bất Lệnh từ mặt sau bức rèm che xa liễn đánh giá muôn hình vạn trạng ven đường, kể ra còn có chút lạ lẫm.
Một là Hứa Bất Lệnh hai đời làm người, ký ức ngày xưa đã có chút mơ hồ, hai là “Hứa Bất Lệnh từ lúc mười tuổi đã bị ném đến biên quan, tính ra thời gian sống ở Túc Châu Thành không đến mấy năm, ký ức khi còn nhỏ ngoại trừ phiến biển hoa kia thì đã không sót lại gì nữa cả.
Trên đường phố Túc Châu Thành, đầu người tuôn động, đa phần trong đó là thương nhân, thư sinh văn nhân chỉ như phượng mao lân giác, quá nửa đều là hán tử ăn vận thô cuồng, cô nương cũng tương đối bưu hãn, loại tiểu mỹ nhân tư văn nhã nhặn, tay nắm quạt tròn về cơ bản gần như tuyệt tích, mỹ nhân Tây Vực chân dài mông lớn lại cả đống, khiến hắn được một phen no mắt.
Hứa Bất Lệnh hứng thú ngắm nhìn, mới vừa vào thành chừng hơn trăm bước, dư quang đã thấy được một nữ nhân trên cửa sổ tòa tửu lâu ven đường … mặc áo mỏng váy đỏ, đầu đội khăn trùm, trọn cả khuôn mặt được lụa hồng che lại, chỉ lộ mỗi đôi mắt xanh biếc như mắt mèo, rất là mê người.
Hứa Bất Lệnh dời ánh mắt tới, nữ tử kia đã quay người đi nơi khác.
Ở Tây Vực, cô nương mắt xanh rất nhiều, trong sa mạc vì che nắng nên đa phần đều ăn vận như thế, Hứa Bất Lệnh thật cũng không để ở trong lòng, lần nữa dời ánh mắt sang bên đường.
So với Hứa Bất Lệnh an tĩnh thưởng thức dị vực phong tình, trong xe ngựa phía sau cùng đội xe, bầu không khí lại sinh động hơn rất nhiều.