Tùy theo Hứa Bất Lệnh bước lên đường về quê hương, trên núi Võ Đang ở đất Sở cách xa ngàn dặm cũng nghênh đón hai khách phiêu bạt giang hồ.
Núi Võ Đang từ xưa đến nay chính là nơi ẩn cư mà cao nhân dị sĩ thường nhắm tới, núi cao dốc hiểm, sơn hà vờn quanh, không biết ẩn giấu bao nhiêu kỳ nhân.
Ở bên ngoài núi Võ Đang có một tòa sơn phong rất nhỏ, tên là “Trường Thanh, rất nhiều năm trước có cao nhân Đạo môn ẩn cư ở đây, tu kiến tiểu đạo quán, chẳng qua thứ chân chính khiến “Trường Thanh Quan danh truyền thiên hạ lại là một đạo cô ở trong đó.
Một câu “mỹ nhân thế gian từ nay khó nhập họa của Từ Đan Thanh, khiến không biết bao nhiêu khách giang hồ hồn khiên mộng nhiễu, hành tẩu tới núi Võ Đang, Trường Thanh Quan là cảnh điểm ắt phải tới.
Hoàng hôn, hai thớt ngựa chậm rãi bước lên sơn đạo, vừa đi đường vừa gặm ăn hoa hoa cỏ cỏ bên đường.
Hai thớt ngựa một đen một trắng, ngồi trên ngựa trắng đạo cô thân khoác đạo bào màu đen, đầu đội mũ rộng vành, trường kiếm treo bên hông ngựa, chính đang thưởng thức cảnh sắc sơn thủy ven đường.
Trên lưng ngựa đen là hiệp nữ, ăn vận rất nghiêm chỉnh, chỉ tiếc tư thế không có nửa điểm hiệp khí … nằm ngửa ra sau, mũ rộng vành che mặt, bộ ngực cao ngất, còn tráng quan hơn cả sơn phong hiểm trở xung quanh, thỉnh thoảng bươm bướm ngừng đậu trên mặt, hiệp nữ liền không loạn động, chầm chậm đưa tay đi bắt, kết quả tự nhiên là bắt hụt.
- Đại Ninh... Đều đi nửa tháng, sao còn chưa tới nơi...
- Sắp rồi...
Nhìn bộ dạng đó của Chúc Mãn Chi, Ninh Ngọc Hợp buồn cười lắc lắc đầu, trên đường đi nàng đã sớm quen với cảnh này.
Từ ngày đó phát hiện “thủ cung sa trong phòng Hứa Bất Lệnh, Ninh Ngọc Hợp trong cơn thẹn phẫn, ôm theo Mãn Chi rời khỏi kinh thành.
Vốn định đời này sẽ không gặp lại đồ đệ mới nhận kia, nhưng vừa đi tới Phong Lăng Độ, Chúc Mãn Chi liền hối hận, hoa ngôn xảo ngữ khuyên nàng đi về, nói cái gì mà “Hứa công tử một mình ở tại Trường An chắc chán lắm “Người giang hồ lời hứa đáng ngàn vàng, đã đáp ứng Hứa công tử cùng tới Túc Châu xem xem … vân vân.
Sau khi bỏ đi chừng hai ngày, Ninh Ngọc Hợp cũng bình tĩnh lại, trong lòng thật ra đã có chút hối hận.
Hành vi của Hứa Bất Lệnh nàng nhìn ở trong mắt, hắn cứu nàng cũng là sự thật, đúng như Hứa Bất Lệnh nói, biết thân phận nàng là cứu, không biết cũng là cứu, lại không thể để hắn bịt mắt tìm độc châm, bệnh không kị y, tức giận làm gì.
Ninh Ngọc Hợp nghĩ tới cảnh chính mình nằm đó, Hứa Bất Lệnh đẩy chân nàng ra, xích lại gần tử tế nhìn xem, thậm chí mò mẫm, lập tức cảm thấy cả người sởn gai ốc, thẹn phẫn, khó xử, xấu hổ vô cùng, những tâm tình này không tiện phát tiết, tự nhiên mà vậy chỉ có thể trốn tránh.
Có một số thứ là trời sinh, từ rất sớm Ninh Ngọc Hợp đã phát hiện nàng khác với nữ nhân bình thường, còn từng len lén tra qua điển tịch, biết được cái gọi là “khắc phu.
Vì là đạo cô, Ninh Ngọc Hợp vốn không quá để ý, cũng không cần để ý. Nhưng sau khi bị Hứa Bất Lệnh phát hiện, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cứ nghĩ “liệu có phải Lệnh Nhi cho rằng ta là loại khắc phu...
Khắc phu, đây là xúc phạm rất nghiêm trọng ở cái thế đạo này.
Ninh Ngọc Hợp không biết vì sao mình lại có cái suy nghĩ ấy, đáng ra cũng không nên có, song lại vẫn khó mà ngưng thần tĩnh khí, trong lòng khá là chống đối với chuyện trở về Trường An.
Cứ vậy cùng Chúc Mãn Chi ngập ngừng mấy ngày ở Phong Lăng Độ, Ninh Ngọc Hợp còn chưa hạ quyết định đi về Trường An, lời đồn Hứa Bất Lệnh “Vọng Giang Đài trảm long đã truyền khắp giang hồ.
Ninh Ngọc Hợp và Chúc Mãn Chi đều bị dọa cho ngây người, hoàn toàn không ngờ rằng Hứa Bất Lệnh sẽ phát rồ đến vậy, ngay cả hoàng đế đều nói giết liền giết. Hai người vội vàng chạy tới kinh thành, xem xem có thể tìm cơ hội cướp pháp trường không.
Đáng tiếc vừa tới kinh thành, tình thế liền biến chuyển, Hứa Bất Lệnh đã lên xe đi ra Trường An.
Sau khi thấy Hứa Bất Lệnh bình yên vô sự rời khỏi Trường An, bởi vì tình thế nghiêm trọng, Ninh Ngọc Hợp không tiện chạy tới hỏi thăm, đưa mắt nhìn đội xe rời đi, liền dẫn Chúc Mãn Chi lần nữa bước lên giang hồ.
Núi Võ Đang cách Trường An năm trăm dặm, thật ra cũng không tính quá xa xôi.
Đi tới phụ cận núi Võ Đang, Ninh Ngọc Hợp đã thả xuống chuyện bị đồ đệ nhìn, chỉ còn câu “ta cưới ngươi kia của Hứa Bất Lệnh là vẫn thường xuyên vang vọng trong tai.
Ninh Ngọc Hợp cảm thấy lời này là Hứa Bất Lệnh vì sợ nàng không chấp nhận được, vì chịu trách nhiệm nên mới nói ra.
Song hai người là sư đồ, Hứa Bất Lệnh lại không rõ ràng với Ninh Thanh Dạ, Ninh Ngọc Hợp đương nhiên sẽ không nghĩ tới phương diện kia, chỉ cảm thấy Hứa Bất Lệnh quá xung động, sao có thể nói ra lời như thế ngay trước mặt sư phụ được...
Chính đang trầm tư, hai thớt ngựa đã ngừng lại bên ngoài tiểu đạo quán trên đỉnh núi.
- Đến rồi à?
Chúc Mãn Chi phát hiện ngựa dừng lại bèn lấy xuống mũ rộng vành trên mặt, nghiêng đầu liếc nhìn, nhìn thấy bài biển khắc ba chữ “Trường Thanh Quan rất có tiên khí to đùng ở kia, hai mắt tức thì tỏa sáng, xoay người nhảy xuống, đi tới gõ cửa, miệng kêu lên không ngừng:
- Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, sư phụ và sư thúc về rồi đây, mau đi ra tiếp khách...
Đông đông đông
Cửa lớn cũ kỹ bị nện cho ầm ầm vang dậy.
Ninh Ngọc Hợp xuống ngựa đi tới, trực tiếp bắt lấy bả vai Chúc Mãn Chi, nhảy qua tường che đạo quán, rơi vào trong tiểu viện.
Trong sân sạch sẽ, không một bóng người.
Chúc Mãn Chi đứng trước cửa đạo quán, nhìn trước nhìn sau một cái, không khỏi nghi hoặc thốt lên:
- Tiểu Ninh đi đâu rồi?
Đây đó không có thư tín lui tới, Ninh Ngọc Hợp cũng không rõ ràng, xách lấy kiếm đi vào gian phòng phía sau đạo quán, lấy ra chìa khóa từ dưới chiếc bình đặt trong góc tường, mở cửa phòng.
Hai sư đồ từ nhỏ sống dựa lẫn nhau, buổi tối tự nhiên cũng ngủ chung.
Trong gian phòng không lớn đặt hai chiếc giường, che lên màn trướng màu trắng, đồ đạc được thu dọn rất chỉnh tề, một chiếc giường trong đó còn đặt áo lông chồn trắng tuyết, mặt trên đậy bằng vải trắng, phòng ngừa tro bụi rơi xuống, hiển nhiên rất trân quý.
Chúc Mãn Chi đi tới trước mặt, đánh giá một phen, sau đó cười hì hì nói:
- Còn ném xuống giếng, chẳng phải rất thích mà...
Ninh Ngọc Hợp cũng bước đến, nàng nhìn ra được chiếc áo lông chồn trắng tuyết này có giá trị không nhỏ, Thanh Dạ không có nhàn tiền để mua, bèn dò hỏi:
- Đây là Lệnh Nhi tặng ?
- Đúng rồi …
Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, đến giờ vẫn có chút nhìn mà thèm, đáng tiếc nàng chỉ có thể dùng làm chăn đắp, không mặc được.
Ninh Ngọc Hợp quét nhìn mấy lượt, lại cũng không nói gì thêm, cầm lên gương đồng đặt đầu giường, bên dưới lộ ra một tờ giấy. Cầm giấy lên tử tế duyệt đọc:
- Nhạc Dương... Tào gia...
Chúc Mãn Chi thân là đại tiểu thư nhà đương đại Kiếm Thánh, thông qua giang hồ tạp thư ven đường bổ túc, sớm đã quen thuộc đối với danh môn giang hồ, lập tức hiếu kỳ nói:
- Là Quân Sơn Đảo Tào gia? Phong kiếm trong hộp không đi giang hồ, đổi thành bán con cua? Nghe nói cua đồng Tào gia ăn rất ngon...
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, sao Thanh Dạ lại chạy tới chỗ đó...
Chúc Mãn Chi lần nữa treo lên thanh kiếm vừa mới thả xuống, rất là hào khí nói:
- Đi xem xem chẳng phải sẽ biết, giờ chúng ta qua đó, đoán chừng còn có thể đuổi kịp mùa thu hoạch cua đồng, ta mời khách, đi đi đi…
Ninh Ngọc Hợp nhíu mày, dù sao giờ ở trong đạo quán cũng không có việc gì, bèn quay người khóa lại cửa phòng.
…