Nét mặt Hứa Bất Lệnh đầy vẻ lúng túng, không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Tiêu Tương Nhi cậy vào cái cớ “giải độc, lúc này thẹn phẫn và xấu hổ trong lòng đã hơi chút hòa hoãn, đứng dậy bày ra phong thái thái hậu, lạnh lùng nói:
- Hồng Loan, ngươi đừng hung hăng càn quấy, ngươi đau lòng Lệnh Nhi, nhưng chỉ nói ngoài miệng thì làm được cái gì? Ta giải độc cho hắn, đến cả mạng đều không cần, ngươi còn ở đây nói này nói kia, hắn chết ngươi mới cao hứng?
- ...
Vành mắt Lục phu nhân tức thì đỏ lên, muốn mắng khuê mật vô lương ủi mất cải trắng này của nàng mấy câu, lại không tìm được cái cớ, nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Ta lại không trách ngươi, chỉ là... Chỉ là giải độc như vậy, vốn là không hợp lễ số... Ngươi hoàn toàn có thể chỉ giải độc, không cởi quần áo, cũng không cần ôm Lệnh Nhi... Ta từng thấy qua trong sách, rõ ràng chỉ cần nằm im bất động là được... Ngươi đều cưỡi đến trên người Lệnh Nhi, còn...
Sắc mặt Tiêu Tương Nhi đỏ lên, vừa thẹn vừa gấp, tức giận nói:
- Ngươi chỉ biết đứng nhìn rồi châm chọc, nếu ngươi có thể giải độc cho hắn, ngươi giải được chắc? Ngươi tưởng giải độc vui lắm đấy phỏng? Ta ngậm đắng nuốt cay thế nào ngươi có biết không? Hay chính ngươi thử xem?
Mặt mo Hứa Bất Lệnh cũng đỏ lên, vội vàng đưa tay:
- Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, trách ta...
Lục phu nhân vốn đang ủy khuất vô cùng, cải trắng thật không dễ dàng mới nuôi lớn, lại bị khuê mật ủi mất, còn không cho nàng nói chuyện, đây là đạo lý gì?
- Ta cứ náo đấy, làm sao? Nếu ta có thể giải độc, căn bản không cần ngươi động thủ, ngươi có thể vì Lệnh Nhi mà không muốn sống, chẳng lẽ ta lại không dám...
Tiêu Tương Nhi trừng mắt, không chút yếu thế đáp trả:
- Vậy ngươi thử xem? Ngươi tưởng giải độc đơn giản lắm chắc?
- Ta...
Lục phu nhân đến cả run lên, nghĩ nghĩ, liền “phi một tiếng:
- Ta là a di của hắn!
Tiêu Tương Nhi cũng vung đi ra, lập tức mắt lạnh nhìn sang Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi nghĩ mình là a di của hắn, nhưng hắn...
Hứa Bất Lệnh vội vàng đưa tay:
- Đừng nói nữa...
- Ta cứ nói, nàng dựa vào cái gì mà hung ta? Ta làm gì có lỗi với ngươi? Nàng chiếu cố ngươi hơn một năm...
- Là Túc Vương giao Lệnh Nhi đến tay ta, ta dựa vào cái gì không thể hung ngươi...
...
Náo tới náo lui, ồn ào không dứt.
Hứa Bất Lệnh lại không thể hung các nàng một trận, sau hồi lâu khuyên nhủ mà không kết quả liền nín thở, sắc mặt thoáng chốc liền tái xanh, lung la lung lay ngã xuống.
Chiêu này rất hữu dụng, Lục phu nhân lập tức hồi thần, không dám tiếp tục ầm ĩ nữa, lo lắng đứng dậy đỡ lấy Hứa Bất Lệnh, khẩn khoản nói:
- Lệnh Nhi, sao thế? Có phải lại phát độc rồi không?
Tiêu Tương Nhi không biết thật giả, chẳng qua với tình hình lúc này, khiến Hứa Bất Lệnh tức ra bệnh cũng không lạ, bèn cũng lập tức ngậm miệng, đứng ở một bên tử tế đánh giá.
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh tái xanh, vuốt vuốt trán nói:
- Lục di, ta không sao... Nghỉ ngơi một lát là đỡ thôi...
Trong mắt Lục phu nhân đầy vẻ lo lắng, đỡ Hứa Bất Lệnh ngồi xuống, vốn định đi gọi đại phu tới, nhưng nghĩ lại liền vội vàng nhìn sang Tiêu Tương Nhi đang đứng ở trong góc:
- Tương Nhi, không phải ngươi có thể giải độc ư? Còn đứng ngây ra đó làm gì?
- ... ?
Tiêu Tương Nhi không khỏi kinh ngạc.
Vừa nãy còn như bình dấm chua, giờ lại nghĩ tới nàng? Xem nàng là cái gì? Ấm sắc thuốc chắc?
Hứa Bất Lệnh cũng ngây người, không ngờ đầu óc Lục di linh hoạt đến vậy. Thế này thì nên xử lý thế nào?
Lục phu nhân lo lắng không thôi, đứng dậy bắt lấy tay Tiêu Tương Nhi, cường hành kéo đến bên sạp:
- Đừng lo lắng gì nữa cả, mặt Lệnh Nhi tái xanh thế rồi, nhanh giải độc đi...
Tiêu Tương Nhi thấy bộ dạng Hứa Bất Lệnh như thể phát độc đến đau không muốn sống, vừa tức vừa thẹn nói:
- Đều tại ngươi, ngươi không hung hăng càn quấy, hắn sao lại phát bệnh?
Lúc này Lục phu nhân cũng không phản bác, chỉ khẽ gật đầu, đẩy Tiêu Tương Nhi tới bên sạp:
- Trách ta trách ta, ngươi nhanh lên, ta cởi váy cho ngươi...
- A...
Sắc mặt Tiêu Tương Nhi đỏ lên, ôm lấy cánh tay nói:
- Ta lại không phải không có tay, ngươi đi ra ngoài! Ngươi ở chỗ này ta làm sao giải độc được?
Giờ Lục phu nhân mới hồi thần, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài khoang xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào trong.
- Ngươi đóng cửa lại, có gì hay để xem đâu...
- ...
Lục phu nhân mím môi, nhìn bảo bối sắc mặt tái xanh nằm trên nhuyễn sạp một cái, trong lòng rất khó chịu, lại không thể làm gì, đành chỉ biết chậm rãi đóng cửa lại.
Sột soạt sột soạt...
Rất nhanh, trong khoang xe truyền đến tiếng cởi đồ.
Sắc mặt Lục phu nhân lúc trắng lúc xanh, đứng trên lan can xe ngựa, đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại giậm mạnh chân xuống đất, song vẫn cố nín nhịn không náo, thầm nghĩ: Không giận, không giận, Tương Nhi chết tiệt làm thế là vì giải độc, không nên tức giận, không thể quấy rầy...
Lẩm nhẩm mấy câu tự khuyên ngăn chính mình, thế là cường hành tức khóc chính bản thân.
Miệng nhỏ Lục phu nhân méo xệch, trực tiếp ngồi xuống bên ngoài xe ngựa, nếu không phải nhiều năm giáo dưỡng hun đúc, không chừng đã lộn trên mặt đất mấy vòng.
Nguyệt Nô hiểu tính cách Lục phu nhân, lúc này chắc đang tức điên, thoáng ngập ngừng một lát liền chậm rãi đi đến bên cạnh, đỏ mặt nói:
- Phu nhân, tiểu vương gia cũng là vì giải độc, hiện giờ... Ai, thái hậu đã tự sát, Tiêu Tương Nhi cũng là nữ tử số khổ, có chỗ để dựa vào không dễ dàng gì, ngài đừng giận bọn họ...
- Ta không tức giận.
Lục phu nhân nhấp hé môi, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, ngước mắt nhìn đồng không mông quạnh dưới trời sao, vị chua trong lời này chính nàng không ý thức được, Nguyệt Nô lại cảm giác rõ ràng.
Nguyệt Nô khẽ thán một tiếng, quay đầu liếc nhìn, trong xe ngựa bên đã yên tĩnh trở lại, cũng không biết đang làm cái gì, bèn nhẹ giọng nói khẽ:
- Hay là, phu nhân đi xuống nghỉ ngơi?
- Ta không... Đợi lát nữa giải độc xong, ta còn phải cảm tạ Tương Nhi.
Lục phu nhân vuốt vuốt cánh mũi, nỗ lực làm ra bộ dạng đoan trang trấn định.
Nguyệt Nô hết cách, đành chỉ biết thấp thỏm bồi cùng.
Ngồi đợi khoảnh khắc, mặt sau im ắng, Lục phu nhân cũng dần bình tĩnh lại, hơi chút hồi tưởng, nếu Tương Nhi thật vì giải độc mới cùng Lệnh Nhi... Chỉ sợ áp lực trong lòng còn lớn hơn nàng gấp bội...
Vừa rồi đúng thật không nên náo...
Nhưng sau này phải làm sao, đã có phu thê chi thực...
Giờ lại đã đến phong địa Túc Vương, thái hậu cũng đã chết...
Lục phu nhân ôm đầu gối, ngồi bên ngoài xe ngựa trầm tư suy nghĩ, trong lòng càng lúc càng rối bời, tức giận đưa tay đánh lên vai Nguyệt Nô một cái:
- Cả ngươi cũng giấu diếm ta!
Nguyệt Nô đầy mắt ủy khuất, nhỏ giọng nói:
- Còn chưa tới nơi, tiểu vương gia sợ để lộ tin tức, không cho ta nói, mấy ngày nay phu nhân nghỉ ngơi trong xe, ta không tiện mở miệng...
Lục phu nhân hừ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thế giới đều đang giấu diếm nàng, nghĩ nghĩ liền nói:
- Lệnh Nhi thay lòng đổi dạ... Hắn... Hắn trước kia không phải như vậy...
- Làm sao có thể, người tiểu vương gia quan tâm nhất là phu nhân.
Nguyệt Nô quay đầu ngắm một cái, khẽ thở dài, nhỏ giọng thầm thì:
- Kỳ thật, tuổi tác phu nhân cũng không lớn...
- Ta là a di của hắn!... Đừng nói mò...
- Ai...
- Sao lại không có động tĩnh... Nguyệt Nô ngươi đi xem xem.
- Thế không tốt lắm đâu...
- Có gì mà không tốt ? Ngươi lớn thế này rồi, hầu hạ thiếu gia cũng không biết, chỉ là... chỉ là đi vào hỗ trợ rót trà châm nước gì đó, rồi nhìn một cái... Vạn nhất Tương Nhi bị làm chết thì sao...
- ...
Tiếng líu ríu từ ngoài khoang xe vọng vào.
Hứa Bất Lệnh và Tiêu Tương Nhi sóng vai ngồi trên nhuyễn sạp, thế ngồi ngay ngắn, sắc mặt lại rất quái dị.
Rốt cuộc, tính là qua cửa tối hôm nay.
---------