Trời cao như màn vải, biển sao vô biên vẩy ánh sáng dịu nhẹ xuống trên vạn dặm Tần Xuyên.
Đêm đã khuya, người trong doanh địa cũng đã ngủ cả, chỉ có mấy tên thám báo đứng gác giữa rừng núi nơi xa.
Ở chính giữa doanh địa, trên xa liễn năm ngựa kéo, cửa sổ lóe lên đèn đuốc mờ nhạt, một thân ảnh đi tới đi lui, tiếng nức nở ủy khuất của nữ nhân ủy như ẩn như hiện, nghe vào tai liền khiến người đứng ngồi không yên.
- Ô...
Trong khoang xe rộng lớn, Lục phu nhân thân khoác váy dài màu xanh sẫm ngồi trên sạp, mặt hướng vào trong góc, vành mắt đỏ hồng, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay lau nước mắt, nhè nhẹ nức nở một tiếng.
Tiêu Tương Nhi bọc lấy váy đỏ, bộ dạng đã thu thập chỉnh tề, tóc cũng được búi thành kiểu phụ nhân khi trước, ngồi xổm ôm đầu gối trong góc khoang xe, không dám đối diện với ánh mắt Lục phu nhân, chỉ cắm đầu nhìn mũi giày dưới chân.
Hứa Bất Lệnh áo trắng như tuyết, chắp tay dạo bước qua lại trong khoang xe, ánh mắt trầm ngâm nghiêm túc, như là khiêm khiêm quân tử không dính khói lửa trần gian, nhìn qua cứ tưởng là đang suy tư đại sự liên quan đến dân sinh nào đó.
Sạt sạt sạt …
Tiếng bước chân tới tới lui lui.
Từ sau khi tỉnh lại, Lục phu nhân một mực không nói chuyện, cứ vậy nhìn chằm chằm khuê mật, còn bảo bối thì chẳng thèm nhìn lấy một lần, bộ dạng vừa hệt như hiền thê bắt gặp cảnh phu quân vượt quá giới hạn với khuê mật, lại vừa giống như trưởng bối gặp phải vãn bối yêu sớm, lại cũng giống như gặp phải trưởng bối bại hoại luân thường câu dẫn vãn bối, nói chung biểu tình hết sức phức tạp.
Sắc mặt Tiêu Tương Nhi lúc đỏ lúc trắng, bị bắt gian tại giường vốn đã đuối lý, tính cách có cao ngạo đến mấy, lúc này đều không dám nói chuyện, chỉ biết len lén trừng nhìn Hứa Bất Lệnh, để hắn nhanh chóng giải thích. Bình thường lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng như vậy, sao giờ đến cả lời đều không dám nói...
Hứa Bất Lệnh có thể nói gì … hắn sớm đã phát hiện Lục phu nhân chạy tới, vốn định nhanh chóng đứng dậy, kết quả Tương Nhi quá dính người, dùng chân cuốn lấy eo hắn, chết đều không buông, hắn lại không dám dùng sức thương đến Tương Nhi, sau đó liền...
Đi tới lui chỉ thoáng chốc, cứ mãi thế này cũng không phải cách hay, sau cùng Hứa Bất Lệnh thân là kẻ đầu sỏ, đành ho nhẹ một tiếng:
- Khục, Lục di, ừm...
- Đừng gọi ta di!
Có người mở miệng, Lục phu nhân lập tức không nhịn được, ngậm lấy nước mắt, dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, thanh âm tràn đầy chua xót:
- Ta thật có lỗi với Túc Vương và vương phi, bọn họ giao ngươi cho ta, vốn nên tận hết chức trách dạy dỗ của trưởng bối, không ngờ ... Ngươi lại làm ra loại chuyện hoang đường đại nghịch bất đạo như thế .... Ta...
Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, đi đến trước mặt, ngồi xuống, đưa tay định đỡ lấy nàng như trước kia, nhưng Lục phu nhân lại dùng sức vặn vẹo bả vai, nước mắt không ngừng, tròng mắt đỏ hồng nhìn về phía Tiêu Tương Nhi:
- Còn cả ngươi! Ngươi là thái hậu đương triều, ta coi ngươi là trưởng bối, là tỷ muội tình như thủ túc, sao ngươi có thể làm loại chuyện hoang đường thế này? Lệnh Nhi còn là đứa con nít...
Tiêu Tương Nhi mím môi một cái, co súc vào trong góc, lấy tính cách này, bị người giáo huấn như vậy, thế nào cũng phải mắng lại mấy câu, nhưng lúc này thực sự đuối lý, muốn nói cũng chẳng biết nói gì, đành chỉ biết len lén trừng mắt nhìn sang Hứa Bất Lệnh:
- Hắn lớn vậy rồi, nơi nào giống đứa con nít...
Lục phu nhân thấy nàng dám cãi lại, hỏa khí càng lớn, đưa tay chỉ vào Tiêu Tương Nhi:
- Ngươi còn dám cãi? Ngươi... Ngươi là đích nữ Tiêu gia, ngươi làm ra loại chuyện này, sao xứng với môn phong ngàn năm của Tiêu gia, ngươi đúng thật là...
Trong lòng Tiêu Tương Nhi bùng lên một ngọn lửa vô danh, lại không dám đi trừng Lục phu nhân, chỉ đành nhìn sang bạch nhãn lang ở bên cạnh:
- Ngươi nói chuyện đi chứ!
Hứa Bất Lệnh không khỏi đau đầu, đứng dậy ngồi xuống trước mặt Lục phu nhân, ôn tồn nói:
- Lục di, ngươi nghe ta giải thích...
Lục phu nhân xoay người, nhìn về một bên, không thèm để ý Hứa Bất Lệnh:
- Có gì hay để giải thích nữa đâu ? Ta đều thấy được, các ngươi... Ai...
Một lời khó mà nói hết.
Hứa Bất Lệnh tâm bình khí hòa, mặc kệ Lục phu nhân giãy dụa, tiến đến trước mặt, tử tế kể lại một lần chuyện giải độc, sau đó nói:
- Tương Nhi là vì...
- Gọi thái hậu, Tương Nhi cái gì, Tương Nhi là cái tên cho ngươi gọi đấy hả?
- ...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đành chịu gật đầu:
- Thái hậu là vì giải độc cho ta mới xả thân cứu giúp, không thế ta làm sao tốt lên được...
Tiêu Tương Nhi ngẩng đầu, vội vàng xen lời:
- Đúng, bản cung là vì giải độc cho hắn, không có tư tình... Giải xong một trăm lần liền tự sát, Tiêu Tương Nhi ta sao có thể là loại... là loại...
Mấy tiếng “Không biết liêm sỉ cuối cùng lại không thể nói ra được.
Lục phu nhân chăm chú nghe xong Hứa Bất Lệnh giải thích, lại vẫn nức nở, ánh mắt bán tín bán nghi chuyển qua Hứa Bất Lệnh:
- Thật ? Ngươi không gạt ta?
Hứa Bất Lệnh ánh mắt thành khẩn, thần sắc nghiêm túc, gật đầu nói:
- Thiên chân vạn xác, bằng không ta đã trúng Tỏa Long cổ, sao giờ vẫn có thể yên lành đứng đây. Tương...
- Gọi thái hậu!
- ... Thái hậu xả thân cứu ta cũng là bất đắc dĩ, vốn đã ôm theo tử chí. Lục di lại nói nàng, thái hậu càng thêm ủy khuất.
Lục phu nhân nhịp thở phập phồng, mím môi một cái, đánh giá Hứa Bất Lệnh yên lành ngồi trước mặt, tâm tình mới hòa hoãn phần nào. Nàng vốn coi Hứa Bất Lệnh là bảo bối, Hứa Bất Lệnh quả thực quan trọng hơn hết thảy, nếu Tương Nhi vì giải độc mới xả thân, nàng hẳn phải cảm kích mới đúng, nhưng mà...
- Ngươi gạt người, trên đời làm gì có cách giải độc nào như thế?
Lục phu nhân trừng mắt, chỉ cảm thấy hai người đang hợp mưu gạt nàng, rốt cuộc chuyện kia đều làm, còn có chuyện gì không làm ra được?
Hứa Bất Lệnh chăm chú giơ tay lên, để cho Lục phu nhân sờ một cái:
- Thật, bằng không ta đã sớm chết ở Trường An.
Lục phu nhân không biết xem mạch, ngập ngừng một lát, lại tiếp tục chất vấn:
- Vì sao ngươi không sớm nói cho ta?
Hứa Bất Lệnh trải tay ra, có chút đành chịu nói:
- Lúc ở kinh thành mà nói cho Lục di, Lục di náo lên, vậy lại lớn chuyện...
Lục phu nhân nghe xong một lượt, trong mắt tràn đầy ủy khuất:
- Vì cứu ngươi, sao ta náo được? Ta há là loại nữ nhân không hiểu chuyện như thế?
Hứa Bất Lệnh:
- ...
Tiêu Tương Nhi nhàn nhạt “phi một tiếng, lười phải để ý nàng.
Lục phu nhân nhấp hé môi, trầm tư suy nghĩ, cảm thấy nếu thế thật tựa hồ mình sẽ náo, lập tức cũng không nói mà hỏi ngược lại:
- Còn cần giải độc bao nhiêu lần mới giải sạch?
Hứa Bất Lệnh đã sắp giải sạch, nhưng lời này hiển nhiên không thể nói, đành nhẹ giọng tiếp lời:
- Chí ít một trăm lần.
- Một trăm lần...
Ánh mắt Lục phu nhân lại hiện vẻ khó mà tiếp nhận, siết chặt mép váy:
- Sao nhiều vậy được... Các ngươi... Các ngươi đã giải bao nhiêu lần?
Hứa Bất Lệnh còn chưa lên tiếng, Tiêu Tương Nhi đã cầm gỗ tử ra đếm “Chính chính chính chính chính hạ :
- Giải hai mươi tám lần, chỉ là giải độc...
- Hai mươi tám lần?
Lục phu nhân nhìn sang Hứa Bất Lệnh, rõ ràng muốn khóc, lại phải nhắc nhở bản thân, mình là trưởng bối, cố nín nhịn, làm ra bộ dáng không thèm để ý, cuối cùng nín hết nổi, vẫn khóc lên:
- Các ngươi sao có thể làm vậy... Rõ ràng là ta... Ô ô... Các ngươi đều như vậy rồi... Ta lại cái gì đều không biết...
…