! ! !
Lục phu nhân vừa mừng vừa vội, cũng không cố được cái khác, bước nhanh chạy về phía chiếc xe ngựa kia, tính xem xem cho thật kỹ.
Sạt sạt sạt …
Tiếng bước chân vang lên, Xảo Nga và Nguyệt Nô khẽ run lên, quay đầu định quát lớn nha hoàn gia đinh không nghe lời, liền phát hiện là Lục phu nhân đang chạy tới chỗ xe ngựa.
- A...
- Phu nhân, đừng...
Sắc mặt hai ả nha hoàn trắng bệch, đứng lên định ngăn cản.
Đáng tiếc Lục phu nhân quá gấp gáp, thoáng chốc đã chạy tới trước xe, quả nhiên nghe được tiếng của Tương Nhi:
- ... Còn chưa giải xong ... Không được đi...
- Cô nãi nãi, mau đúng lên... Ai nha ai nha, đừng cắn...
- Tương Nhi! !
Trong mắt Lục phu nhân hiện đầy vẻ kinh hỉ, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, đưa tay đẩy ra cửa khoang xe.
Trong khoang, Tiêu Tương Nhi bị nam nhân đẩy lên, nửa người trên nâng dậy, khuôn mặt đối diện với cửa khoang.
Tuy đầu tóc có hơi tán loạn, nét mặt đỏ ửng quái dị, chẳng qua gương mặt kia tuyệt không sai đi đâu được, chính là Tiêu Tương Nhi.
Thấy khuê mật khởi tử hoàn sinh, Lục phu nhân kinh hỉ không thông, cũng không cố được cái khác, vọt thẳng đi vào, ôm lấy Tiêu Tương Nhi còn đang không mặt gì cả, quơ vào trong ngực, nức nở nói:
- Tương... Ngươi... Ngươi...
Hứa Bất Lệnh đang bị bảo bảo cưỡi trên người, sắc mặt trắng bệch, đưa tay định gõ ngất Lục phu nhân nhưng lại không nỡ, nhất thời cứng đờ trên sạp.
Nhịp thở Tiêu Tương Nhi có chút gấp rút, ngất ngây, vốn định gắt gao ôm lấy Hứa Bất Lệnh không cho hắn chạy, lúc này cũng từ từ hồi thần lại, ánh mắt dần dần tỉnh táo.
- A...
Một tiếng kêu rít vang vọng trong khoang xe.
Mắt Tiêu Tương Nhi đầy vẻ hoảng sợ, thẹn phẫn, khó xử, quẫn bách. Tay chân luống cuống tưởng muốn đứng dậy, khoác lên váy đặt bên cạnh, lại bị Lục phu nhân ôm chặt khó mà động đậy, gấp đến độ sắp ngất đến nơi.
Lục phu nhân ôm cứng lấy khuê mật, lắp bắp thì thầm mấy câu, dần dần cũng phát hiện không đúng...
Sao lại không mặc quần áo...
Còn ra thật nhiều mồ hôi...
Còn có cái gì dài dài mọc ở đuôi...
Chẳng lẽ là yêu quái...
Nháy mắt, tâm tư điện chuyển, sắc mặt Lục phu nhân dần đỏ lên, sau khi làm rõ tình hình, ánh mắt từ từ hóa thành chấn kinh.
Ngươi chính là thái hậu đấy! Làm sao có thể làm chuyện đó với nam nhân...
Thẹn phẫn còn chỉ là thứ yếu, Lục phu nhân chậm rãi quay đầu, liếc xuống một cái.
- Ách... Lục di, ngươi tỉnh lúc nào...
- ...
Hai mắt Lục phu nhân trợn tròn, tay chân mềm nhũn, xụi lơ trên sạp, bất tỉnh nhân sự.
- A... Hồng Loan...
- Lục di!
Hứa Bất Lệnh vội vàng lật người dậy, đỡ lấy Lục phu nhân.
Tiêu Tương Nhi sắc mặt trắng bệch, thất kinh đắp váy lên người, trong lòng vừa tức vừa vội, đưa tay đánh liên hồi trên lưng Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi... Nghiệt chướng... Giờ phải làm sao? Ta... Ta không sống được...
Nói xong Tiêu Tương Nhi đụng đầu về phía vách khoang xe, thật muốn cứ thế chết quách cho xong.
Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, vội đưa tay ôm Tương Nhi, gấp giọng nói:
- Đã bảo Lục di đến rồi, nói ngươi xuống, ngươi...
- Ngươi trách ta? Ta... Ta là vì giải độc cho ngươi!
Tiêu Tương Nhi trừng mắt thẹn phẫn một chết, lại đá lại đánh, cứ phải muốn tìm chết.
Hứa Bất Lệnh hết cách, lại bắt đầu dỗ dành.
Bên ngoài xe ngựa, Nguyệt Nô và Xảo Nga đỏ mặt ngước mắt liếc nhìn, lại vội vàng rụt về, sau đó làm như không thấy gì cả, vội vàng tránh đi.
…