Trường An cách Túc Châu hai ngàn hai trăm dặm, trên đường ngang qua Tần Châu, Lan Châu, Ung Châu, Kim Châu, Cam Châu, xỏ xuyên trọn cả Hà Tây tẩu lang, hẹp dài kéo từ đông sang tây, toàn bộ phong địa của Túc Vương thoạt nhìn càng giống như một chiếc bình mở nắp, thẳng đến Cam Châu mới bắt đầu trải rộng, nối liền Tây Vực và biển cát vô biên.
Tuy đã về tới phong địa Túc Vương là Tần Châu, nhưng muốn đến Túc Châu thì khoảng cách cũng không gần hơn từ Trường An xuống Giang Nam là mấy, không có thời gian mấy tháng thì đừng hòng đến nơi.
Sau khi qua rừng dương liễu ở biên cảnh Tần Châu, Hứa Bất Lệnh không tiếp tục giả bệnh, song cũng không thể nghênh ngang tản bộ tứ xứ được.
Triều đình cho là hắn không giải được độc, ngoài mặt tự nhiên phải làm cho đủ, chờ khoảng hai tháng, sau đó truyền tin nói tìm được giải dược Tỏa Long Cổ, lại vờ vịt chuyển một phong thư cho phía Trường An, tỏ thái độ hối lỗi vì hành vi thí quân lỗ mãng, sau đó liền là trời cao mặc chim bay.
Đường dài từ từ không có cảnh sắc gì kinh diễm, Hứa Bất Lệnh hết việc để làm, có thể giải buồn chỉ có mỗi bảo bảo.
Tiêu Tương Nhi qua mấy ngày “thà chết chứ không chịu khuất phục, trước mắt đã nghĩ thông suốt phần nào, chẳng qua vẫn không chịu cứ vậy để mặc cho Hứa Bất Lệnh dễ dàng đắc thủ, vẫn cứ là bộ dạng “ta vì cứu ngươi, chứ không có tư tình gì đối với ngươi cả, từ đó cường hành tìm mượn cớ cho mình.
Đối với điều này, Hứa Bất Lệnh tự nhiên ngầm hiểu trong lòng, cũng không việc gì phải gấp gáp, cứ tối đến lại tìm cách giải độc. Chút Tỏa Long Cổ còn sót lại trên người đã bị giải sạch, vì tiếp tục ổn định bảo bảo, Hứa Bất Lệnh đi không ít “đường lệch.
Tiêu Tương Nhi rõ ràng rất không tình nguyện, song cũng hết cách, ban ngày lại không được xuống xe ngựa, có thể nói là rời giường liền giải độc, giải xong liền đi ngủ, đến sau cùng thậm chí khí lực để quở trách đều chưa có, ngồi bệt trong khoang xe, nhỏ giọng trách mắng Xảo Nga vô dụng, chẳng biết hộ chủ gì cả.
Nhưng lúc Xảo Nga, tiểu thư trong trạng thái lâng lâng sung sướng đều đuổi nàng đi, nói cái gì mà “không nên nhìn nơi nào, mau đi ra… vân vân. Đợi sau khi thanh tỉnh lại mắng nàng, Xảo Nga có thể làm gì, muốn phân ưu cho tiểu thư đều không tìm được cơ hội.
Đội xe cứ vậy đi ba ngày ở địa phần Tần Châu, dần dần tiếp cận với biên giới tây bắc Tần Châu.
Mấy ngày ngay Lục phu nhân một mực tĩnh dưỡng trên xe ngựa, trong mấy ngày từ Vọng Giang Đài đến lúc rời khỏi Trường An, Lục phu nhân tuyệt vọng vô cùng, lại vẫn ráng gắng gượng chống đỡ, sớm đã tâm lực tiều tụy. Thấy Hứa Bất Lệnh đột nhiên khôi phục lại quá kích động, đại bi đại hỉ một phen, thân thể rốt cuộc chịu đựng hết nổi, nằm liệt trên xe suốt ba ngày.
Hứa Bất Lệnh cũng chỉ dám ra ngoài đi dạo những lúc Lục phu nhân ngủ say, những lúc còn lại đều thành thành thật thật trông chừng bên cạnh nàng, hệt như khi Lục phu nhân chăm sóc hắn vậy.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi tới Tần Châu, tinh khí thần Lục phu nhân rốt cục đã khôi phục phần nào. Lúc này đội xe đang hạ trại cạnh một con sông lớn ở Tần Châu, binh mã rải ra vờn quanh, giữ một đoạn khoảng cách nhất định.
Trong xa liễn rộng lớn ở chính giữa, Lục phu nhân đắp chăn mỏng, đuôi lông mày khẽ nhíu, bàn tay nắm lại, phát giác không thấy Hứa Bất Lệnh liền lập tức tỉnh lại, ánh mắt từ mờ mịt dần dần chuyển thành tỉnh táo.
Khắp nơi yên tĩnh, đã là đêm khuya.
Lục phu nhân hít mấy hơi, nhìn chung quanh một lúc, trong khoang xe tối đen, chỉ có mỗi ánh trăng le lói, Hứa Bất Lệnh không ở đây, Nguyệt Nô cũng chẳng biết đã đi đâu.
Lục phu nhân chớp chớp mắt, ngủ mấy ngày nên eo lưng nhức mỏi, cộng thêm khát nước, liền chậm rãi ngồi dậy dụi dụi tròng mắt, đi giày vào, tới bàn nhỏ cạnh đó uống một ngụm.
Bóng đêm u tĩnh, ngoài cửa sổ trời đất thinh lặng không một tiếng động, chỉ lóe lên quang mang yếu ớt từ mấy đống lửa gần đó.
Lục phu nhân đứng bên cửa sổ xe, nhìn giải đất tây bắc mênh mông vô bờ, tùy theo gánh nặng trong lòng tan biến, một cảm giác bi thương không thể gọi tên lần nữa dâng lên trong lòng.
Tương Nhi cứ vậy mà đi...
Lục phu nhân gắt gao nắm chặt chén nước, vành mắt thoáng đỏ lên mấy phần, nước mắt bất giác lăn xuống.
Mấy ngày trước một mực bận tâm Lệnh Nhi, dù được tin khuê mật đã chết, song nàng đều khó mà phân thần, hoặc là căn bản không dám nghĩ tới.
Nhưng giờ này khắc này, tâm lý dần an tĩnh lại, đứng giữa trời đất mênh mông, cảm giác bi thương kia mới từ từ dâng lên trong đầu, tựa như nhiều năm trước nghe được tin Túc Vương phi bệnh trôi.
Bằng hữu của Lục phu nhân rất ít, có thể hợp được với nhau chắc chỉ mỗi đại tỷ tỷ khi còn nhỏ, đến sau gả người thành tiểu cô cô.
Tuổi tác tương tự, cũng cùng thủ tiết với nhau, trêu đùa, so đối, chọc tới chọc lui, đấy chẳng qua là hai nữ nhân số khổ đồng bệnh tương liên ôm đoàn sưởi ấm mà thôi.
Vì sao Tương Nhi lại bởi vì chuyện lần này mà tự sát...
Lục phu nhân nhấp hé môi, trong lòng cảm thấy không đáng thay cho khuê mật, đế vương gia thủ túc tương tàn, Tương Nhi chỉ là thái hậu trên danh nghĩa mà thôi, vốn không tư cách đi quản, vì sao phải vì chút chuyện nhỏ đó mà tự sát...
Chắc là cơ khổ trong thâm cung suốt mười năm, nàng sớm đã cảm thấy sống đủ rồi...
Nếu ta không có Lệnh Nhi, sợ rằng cũng như Tương Nhi ... Ai...
Tâm tư bách chuyển, Lục phu nhân tỉnh ngủ hẳn, quay đầu liếc nhìn khoang xe im lìm, từ bên giường cầm lên áo choàng, quay người xuống xe ngựa, tính đi dạo một lúc.
Trong doanh địa vô cùng an tĩnh, ba ngàn thiết kỵ hộ vệ ở ngoại vi, tự nhiên không phải lo vấn đề an toàn, nha hoàn xa phu đều ngủ trong trướng bồng, chỉ có dòng sông nơi xa truyền đến tiếng “ào ào vang nhẹ.
Lục phu nhân thần du vạn dặm, càng nghĩ càng lo lắng, chính đang xuất thần, chợt nghe có tiếng nhẹ giọng trò chuyện:
- ... Thế tử thật lợi hại, đều nửa canh giờ... Hôm qua tiểu thư không đứng dậy được, hôm nay không biết liệu có bị chơi chết không ...
- ... Làm sao có thể, tiểu thư nhà ngươi hơn hai mươi tuổi, cũng như phu nhân nhà ta, chính là lúc có thể giày vò, ta lại sợ tiểu vương gia mệt chết...
- ... Cũng đúng... Trước kia tiểu thư rất hay mắng người, bộ dạng lúc nào cũng đoan chính uy nghiêm, không ngờ... Chậc chậc... Lúc nào ta cũng có thể...
- ... Phi … không biết xấu hổ...
...
Tiếng nói chuyện khe khẽ, rất nhỏ, nếu không tử tế để ý căn bản không nghe ra được.
Nghe xong những lời này, cả người Lục phu nhân khẽ run lên, thần sắc khó mà tin tưởng.
Giọng của Nguyệt Nô và Xảo Nga ...
Không phải Xảo Nga bị thiêu chết rồi ư...?
Trời ạ … Chẳng lẽ Nguyệt Nô gặp quỷ...
Sắc mặt Lục phu nhân trắng nhợt, nàng vốn kính quỷ thần, lúc này tự nhiên sợ hết hồn, vốn định quay đầu bỏ chạy, nhưng rốt cuộc Nguyệt Nô cùng lớn lên với nàng, lại sợ Nguyệt Nô xảy ra chuyện, đành thấp thỏm đi đến chiếc xe ngựa gần đó, ló đầu ra nhìn.
Dưới ánh trăng mông lung, hai nha hoàn xinh xắn ngồi xổm dưới bánh xe khe khẽ thì thào, sắc mặt cả hai đều đỏ hồng, nhìn khá là quái dị, bộ dạng như sợ bị người phát hiện.
- ...
Lục phu nhân che miệng, có chút khó mà tin tưởng.
Xảo Nga vẫn sống...
Tiểu thư... Tương...
Tương Nhi còn sống?
Lục phu nhân lập tức ngây người, trong lòng dâng lên kinh hỉ khó nói nên lời, còn sợ hãi đây chỉ là nằm mơ, đến cả thở đều không dám, sợ lát nữa liền sẽ tỉnh.