Thế Tử Thật Hung

Chương 351: Ngày xưa, hôm nay! (3)

Chương Trước Chương Tiếp

--------

Sáng sớm ngày hè, thôn xóm giữa thâm sơn, khói bếp lượn lờ.

Trong rừng cây trước cửa thôn, một con ngỗng trắng to tướng đang đuổi cho đám gà mái chạy tới chạy lui, chó vàng trên cổ đeo dây sấp trên tảng đá lẩy bẩy phát run.

Tùng Ngọc Phù mặc váy xanh lục, ăn vận như thôn cô, trên lưng treo hồ lô rượu, quy quy củ củ ngồi lên băng ghế đá, trên đùi đặt giỏ xách, bên trong chứa gạo lức, chính đang chọn chọn lựa lựa.

Phía đối diện bàn cờ chẻ ra từ tảng đá, lão phu tử tóc trắng già nua, trong tay bưng chiếc ấm tử sa, nhìn bàn cờ trước mặt, chăm chú kể lại chuyện xưa.

Tùng Ngọc Phù nghe mà không mấy tập trung, nhìn ngỗng trắng đang tứ xứ dọa nạt gà mái, nạt một tiếng, sau đó quay đầu sang hỏi:

- Ông ngoại, thế cái người Hàn Sinh kia giờ thế nào?

Lão phu tử lắc đầu:

- Chấp mê bất ngộ.

Ông ngoại nói chuyện trước nay vẫn luôn thần thần bí bí như thế, Tùng Ngọc Phù nghe không hiểu, liền cũng không hỏi. Thấy ông ngoại thu từng quân cờ ném vào trong sọt được bện bằng trúc, Tùng Ngọc Phù nhấp hé môi nói:

- Sao lại không đánh nữa?

Lão phu tử tách quân đen quân trắng ra, cất vào hộp cờ, tươi cười hòa ái nói:

- Một ván đánh xong, tự nhiên không đánh nữa, chuyển sang ván mới.

Tùng Ngọc Phù một mực quan sát bàn cờ, nghe vậy không khỏi nghi hoặc. Nàng cầm kỳ thư họa đều biết, tự nhiên có thể thấy được rõ ràng, ông ngoại căn bản đang không đánh cờ, chỉ là đặt từng cờ vào vị trí, nhích tới nhích lui, hai bên chưa bên nào hết quân, sao lại sang ván mới được...

Lúc vừa tới Tùng Ngọc Phù cũng hỏi qua, chỉ tiếc ông ngoại như lão thần tiên, tới một câu “Xem không hiểu thì đừng hỏi, nàng liền phải đành thôi, lúc này thấy hạ cờ bèn mở miệng nói:

- Quân đen trắng hay quân trắng thắng?

Lão phu tử cẩn thận suy xét một phen rồi mới đáp:

- Quân cờ thắng.

- ...

Tùng Ngọc Phù nhấp hé môi, nếu không phải là thanh danh ông ngoại mình thực sự rất dọa người, nàng đều cho rằng đây là tinh thần không bình thường.

Lão phu tử thu thập xong quân cờ, lại cầm lấy một quân đen đặt ở chính giữa, nhẹ giọng nói:

- Ngọc Phù, ngươi nói ngươi yêu thích cái tên kêu Bất Lệnh gì kia ...

- Hứa Bất Lệnh, ta... Ta không thích hắn, lừa ông ngoại thôi...

Tùng Ngọc Phù giận dỗi quay lưng đi, tiếp tục nạt ngỗng trắng:

- Bạch thế tử, ngươi còn dọa gà mái nữa, ta đánh ngươi bây giờ...

Ngỗng trắng “Cạc cạc hai tiếng, ánh mắt lãnh ngạo, gợi đòn y hệt Hứa Bất Lệnh.

Tùng Ngọc Phù nhăn mặt, quơ lấy nhánh cây từ bên cạnh, đang định đứng lên đi đánh thế tử.

Lão phu tử nhấp một ngụm nước trà, lắc đầu nói:

- Ngươi viết phong thư cho cái tên Lệnh gì kia, bảo hắn tới Nhạc Lộc Sơn một chuyến, thiếu nợ ân tình của ông ngoại, đến lúc phải trả rồi.

Tùng Ngọc Phù sửng sốt, sau đó liền đỏ mặt lên, quy quy củ củ ngồi xuống:

- Ta viết thư cho hắn làm gì... Lại không quen, còn có thế tử đâu nợ gì ân tình ông ngoại...

Lão phu tử nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Không viết cũng được, dù sao qua hai năm ngươi cũng sẽ về lại kinh thành gả người.

- ...

Tùng Ngọc Phù nhấp hé môi, bộ dạng không tình không nguyện:

- Ta chỉ thiếu nợ hắn hồ lô rượu, phải trả...

- Cây trâm của mẹ ngươi đâu?

- Ai nha … ông ngoại!

- Ha ha...

Thấy ngoại công không nói chuyện, sắc mặt Tùng Ngọc Phù mới khôi phục phần nào, cúi đầu tiếp tục lựa gạo, nghĩ nghĩ rồi nói lảng đi:

- Ông ngoại, sao ngươi có vẻ chuyện gì đều biết?

Lão phu tử cười nhẹ nói:

- Tai mắt nhiều, tự nhiên biết cũng nhiều.

Tùng Ngọc Phù “A … một tiếng, đứng dậy rảo bước đi về học đường trong thôn làng, vùi đầu viết thư.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)