Thế Tử Thật Hung

Chương 350: Ngày xưa, hôm nay! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Keo kiệt thư sinh từ hậu phòng tửu quán chạy ra, chẳng thấy bóng người đâu, không khỏi có chút mờ mịt.

Tôn chưởng quỹ đáp khăn lau lên vai, thấy thế cười một tiếng nói:

- Hàn Sinh, đưa tiền thưởng thì cứ cầm, đủ ngươi tiêu pha hơn nửa tháng.

Thư sinh tên Hàn Sinh nghe thấy lời này lập tức bất mãn, khoát tay nói:

- Ngươi một bầu rượu một lượng bạc, trời đánh không đổi, ta một bức họa ba tiền, cũng là già trẻ không gạt. Đưa nhiều chẳng phải thành ăn “thứ không phải của mình, không được không được...

- Ngươi thiếu nợ tiền cơm từ mùa hè đến tận mùa đông, còn có cốt khí như thế, nếu xuân này mà còn thi không trúng, ngươi làm tiểu nhị cho ta, nể tình ngươi chịu khó, ta không chê đâu.

- Phi …

Hàn Sinh cầm bạc vụn, đánh giá xung quanh ngõ hẻm một lượt:

- Học được văn võ nghệ, báo cho đế vương gia, trong sách nói thế. Nếu ta làm tiểu nhị, mười năm gian khổ học tập chẳng phải uổng công.

Tôn chưởng quỹ khuyên không được liền cũng không nói gì thêm, tiếp tục giày vò quán rượu nhỏ của mình.

Hàn Sinh cầm một nắm bạc vụn, lại chạy trở về tửu quán, cứ vậy chờ ở đầu ngõ.

Theo đầu mùa tuyết đợi đến đầu mùa xuân, từ hiệp nữ áo trắng quyền đấm cước đá hoàn khố, đến hai người tay nắm tay đi qua ngõ nhỏ, đến sau còn cùng theo một nha đầu hàn toan.

Rốt cuộc có một ngày, Hàn Sinh lần nữa gặp được nữ hiệp đưa thừa bạc kia.

Nữ hiệp đều sắp quên mất Hàn Sinh, nhìn thấy Hàn Sinh đưa trả bạc mới nhớ ra, đến sau nữ hiệp kia liền mỗi ngày lại tới, mỗi ngày đều sẽ mua một bức tranh chữ.

Hàn Sinh vốn tưởng nữ hiệp này thích tranh chữ của hắn, nhưng thời gian lâu dần liền cũng hiểu ra.

Đến sau, Hàn Sinh ỷ vào tá túc trong tửu quán, mỗi ngày đều sẽ đặt trước một bầu rượu giấu đi, miễn hiệp nữ phải xếp hàng.

Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua, Hàn Sinh dần dần trả sạch nợ, cũng không vùi đầu đọc sách nữa, thỉnh thoảng sẽ tới Tiên Nữ Kiều dạo chơi.

Chỉ là thi xuân kết thúc, Hàn Sinh lại thi rớt, mỗi năm khoa cử đều không trúng khiến hắn có chút nản lòng thoái chí, chẳng qua vẫn không từ bỏ, rốt cuộc một tên thư sinh nghèo trừ khoa cử ra, hắn còn có thể làm được gì.

Nhưng có một ngày, hiệp nữ kia đột nhiên đêm hôm khuya khoắt chạy tới, gõ cửa tửu quán, bị thương, nói là trúng kế bị vu oan, phải lập tức rời khỏi kinh thành, hỏi hắn có muốn cùng đi không.

Đương thời Hàn Sinh do dự một lúc, hiệp nữ liền một mình rời đi.

Cuối cùng Hàn Sinh không nhịn được, cầm hết lộ phí dành dụm được đặt trên bàn rượu, đuổi theo.

Lần đuổi theo này, chính là rất nhiều năm, đi khắp sơn hà Đại Nguyệt, nhìn hết cảnh đẹp thế gian, cũng học được chút công phu quyền cước từ hiệp nữ nay đã là thê tử, còn sinh một đứa con gái.

Hàn Sinh sinh vào mùa đông, cho nên gọi “Hàn Sinh, con gái sinh vào buổi tới, trong một ngày trăng sáng sao thưa, cho nên gọi “Thanh Dạ.

Một nhà ba người ở tại đất Thục, Hàn Sinh đọc sách không được, thiên tư học võ lại rất tốt, vẻn vẹn hai năm, thê tử đã đánh không lại.

Chỉ là thê tử phạm án, bị triều đình truy nã, tuy là bị người hãm hại, nhưng hai người đều lưu lạc giang hồ, không cách nào trầm oan đắc tuyết.

Hàn Sinh học được một thân võ nghệ liền nghĩ tới câu cách ngôn “Học được văn võ nghệ, bán cho đế vương gia, cảm thấy thi không đậu văn khoa thì thi võ khoa cũng được, thế là bèn chuẩn bị tiếp tục vào kinh đi thi, mưu kiếm viên chức.

Đương thời thê tử trốn trong sơn trại ở đất Thục, có con gái rồi nên tính tình không tốt lắm, nói hắn hai câu, khuyên hắn đừng chạy đi làm chó săn cho triều đình.

Hàn Sinh từ nhỏ đọc sách thánh hiền, cảm thấy có bản lĩnh dù không hiệu lực cho triều đình thì cũng không thể chạy đi cướp bóc như khách giang hồ được.

Bởi vì chuyện này, hai người lần đầu tiên trong đời cãi nhau, cũng là lần cuối cùng cãi nhau.

Sau đó Hàn Sinh vẫn vác theo bao bọc, án chiếu thê tử chỉ điểm, lại đi mấy nơi học chút võ nghệ, rồi về lại kinh thành, chuẩn bị tham gia võ cử.

Lúc này đã là Chiêu Hồng nguyên niên, tân quân thượng vị, bắt đầu quét sạch nạn trộm cướp giang hồ, cũng chính là “Thiết Ưng Liệp Lộc.

Chưa tới thời điểm võ cử, Hàn Sinh vốn định đi Tập Trinh Ty kiếm việc làm, đáng tiếc còn chưa nghe ngóng được cửa lối thì đại thanh tẩy đối với giang hồ đã bắt đầu.

Trường hạo kiếp giang hồ đó chết bao nhiêu người, thực sự khó mà kể xiết, giết tới mức thế hệ trước gần như chết sạch, giết tới mức khách giang hồ trong toàn thiên hạ không dám lại bước qua Phong Lăng Độ, giết tới mức trong Trường An Thành chỉ còn lại tài tử giai nhân chứ không thấy giang hồ hiệp khách, giết tới mức chặt đứng luôn sống lưng của người giang hồ.

Hàn Sinh lo lắng cho an nguy của thê nữ, gắng sức đuổi chạy đi ra, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không đuổi kịp.

Đợi khi Hàn Sinh về lại sơn trại nơi gia đình hắn ẩn thân, trước mắt chỉ còn lại một mảnh phế tích, nhà tranh của hai người bị đốt sạch, không chừa lại thứ gì.

Thi thể thê tử được bằng hữu giang hồ an táng trên ngọn núi gần đấy, con trai cũng được bằng hữu giang hồ đưa đến Võ Đang nhờ cao nhân che chở.

Mà hắn thân làm trượng phu, từ đầu tới cuối lại chẳng làm được gì.

Đương thời Hàn Sinh quỳ gối trên phế tích, quỳ suốt ba ngày ba đêm, không ngừng gào lên bi thống, đau khổ, hối hận...

Nhưng thê tử đã chết, dù cho muôn vàn tự trách, ngàn vạn hối hận, cuối cùng đều khó mà thấy được nụ cười như đã từng vươn tay với hắn trong Bạch Thạch Hạng khi trước.

Hàn Sinh nhờ vào tiền mua tranh của thê tử mà trả sạch nợ cho tửu quán, nhờ vào thê tử tự thân truyền dạy mà học được một thân võ nghệ, còn sinh con gái cho hắn, cho hắn một gia đình.

Nhưng thẳng đến lúc này, Hàn Sinh mới phát hiện những thứ kia quan trọng hơn xa câu cách ngông “Học được văn võ nghệ, báo cho đế vương gia.

Trong cốt tủy, Hàn Sinh chính là một thư sinh, “Vạn loại đều hạ phẩm, duy có đọc sách cao, dù đã tiệm cận cao thủ đỉnh cấp trên thế gian, lại vẫn không nguyện ý đánh người mà muốn nói đạo lý, muốn mưu viên chức tạo phúc một phương, muốn một ngày nào đó được áo gấm về quê.

Hàn Sinh không làm gì sai, trong sách nói “Học được văn võ nghệ, báo cho đế vương gia.

Nhưng vì sao đế vương gia lại không cần hắn, còn hại hắn gia phá nhân vong, thê ly tử tán? ! Hại hắn thành kẻ phụ lòng bạc tình bạc nghĩa?

Sách không thể nào nói sai được, vậy chỉ có người là sai, sai là đế vương giai!

Dưới mưa rào, trước phế tích.

Hàn Sinh quỳ trên mặt đất, từ khóc thét biến thành trầm mặc, lại từ trầm mặc biến thành phẫn hận, thề phải đốt sạch hết thảy phẫn nộ trên thế gian.

Từ đó về sau, Hàn Sinh chưa từng trở về đất Thục, không dám tới mộ phần thê tử nhìn xem, cũng không dám đi gặp con gái.

Nhưng từ đó về sau, trên giang hồ lại nhiều thêm một cái tên.

Độc sĩ Lệ Hàn Sinh!

Một cái tên đến nay vẫn xếp hàng đầu trong “tứ phương kiêu hùng treo ở kho công văn kho, một cái tên khiến Lang Vệ nghe mà kinh hồn táng đảm!

Vào giang hồ, liền không có đường quay đầu.

Tôn lão chưởng quỹ thường xuyên nói lời này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)