Hứa Bất Lệnh phóng ngựa như bay đi vào trong phường Đại Nghiệp, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bông tuyết bay tán loạn trên đường dài, người đi đường đều bước nhanh về, trong quán rượu dọc phố Câu Lan truyền ra tiếng cười vui không dứt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài câu:
- Trần hoa nhuốm gió đã hết mùi, chiều muộn mệt nhọc chải đầu…
- Hứa thế tử thật là nam nhân vô cùng dịu dàng, nghe nói diện mạo còn được so với thiên tiên...
- Hứa thế tử không thừa nhận đây là hắn viết...
- Ôi… Cái này gọi là khí độ quân tử, không thích nổi danh thôi, khác hẳn với những văn nhân thế tục kia...
Xem dáng vẻ thì chuyện tối hôm qua ở Long Ngâm Các đã bị truyền ra rồi.
Hứa Bất Lệnh không còn lời nào để nói. Hắn xuống ngựa ở đầu hẻm, đi đến tiệm rượu Tôn gia chuẩn bị mua một bầu Đoạn Ngọc Thiêu đi tìm Chúc Mãn Chi.
Dắt ngựa Truy Phong xuyên qua hẻm đá xanh hẹp dài, từ xa xa hắn đã nhìn thấy tiệm rượu dưới đèn lồng mờ nhạt, cờ phướn của quán rượu phất phơ trong gió lạnh.
Sắc trời không quá muộn, ba cái bàn của cửa hàng không có khách hiếm thấy.
Tôn chưởng quầy dọn ghế băng nhỏ, ngồi ở cửa tiệm rượu đã mở vài chục năm, trong tay cầm một bầu rượu lại không uống, ánh mắt vẩn đục không có tinh thần. Ông ta chỉ nhìn cuối hẻm đá xanh nhỏ.
Hứa Bất Lệnh dắt ngựa đến gần, tiếng vó ngựa ‘Lộc cộc’ thanh thúy vang lên trong gió tuyết.
Tôn lão chưởng quầy chưa quay đầu, u sầu trên mặt đã lập tức thu lại thay bằng gương mặt tươi cười hòa khí trước sau như một. Ông ta chống đầu gối đứng dậy:
- Công tử tới rồi, vẫn quy củ cũ chứ?
- Ừm, múc một bầu rượu.
Hứa Bất Lệnh gỡ hồ lô rượu xuống đưa cho Tôn lão chưởng quầy đã sắp chạy ra phía sau lu rượu. Hắn đánh giá cửa hàng vài lần. Băng ghế đều úp ngược ở trên bàn, cái đĩa vốn chứa rượu và thức ăn cũng rỗng tuếch, rõ ràng là không mở cửa. Hắn hơi lộ ra nghi hoặc:
- Tôn chưởng quầy, hôm nay không bán hàng à?
Sắc mặt Tôn chưởng quầy vẫn mang theo tươi cười, dùng muỗng múc rượu trong lu rượu lớn thơm nồng, khẽ thở dài một tiếng:
- Trong nhà xảy ra chút chuyện, vốn hôm nay không buôn bán... Lão Tiền là sâu rượu lâu năm thường xuyên mua rượu ở cửa hàng chạy tới cửa hỏi lý do, nhân tiện nói lúc buổi sáng công tử chờ một canh giờ ở cửa tiệm... Ôi… Là tiểu lão nhân sơ ý quên mất cái này, thật không phải với công tử.
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, sau khi nghĩ kỹ lý do, hắn cười một tiếng:
- Cho nên Tôn chưởng quầy mới chạy tới, nhạt nhẽo ở chỗ này đợi ta cả một ngày?
- Ha ha...
Tôn chưởng quầy cười một cái, nghiêm túc múc rượu:
- Làm buôn bán phải nói chữ tín, mỗi ngày công tử kiên trì mua một bầu Đoạn Ngọc Thiêu, không phải tự mình lại đây thì sẽ sai hạ nhân lại đây. Có thể ở cửa chờ tiểu lão nhân một canh giờ là nhìn trúng chút tay nghề này của tiểu lão nhân. Sao ta có thể để công tử uổng công chờ một lần chứ.
- Tiệm rượu không chỉ có một nhà, đổi lại người bình thường chờ suông một canh giờ, chắc chắn sẽ không tới, sao Tôn bá biết ta còn sẽ tới?
Tôn chưởng quầy lắc lắc đầu:
- Ta mở tiệm rượu cả đời, hào hiệp trên giang hồ, đại nhân trên triều đình, lưu manh trên phố phường đều đã thấy qua nhiều nhiều rồi, thậm chí Tiên Đế và đương kim Thánh thượng đều gặp qua vài lần. Người sống lâu rồi tất nhiên thấy rõ người, công tử là người coi trọng quy củ. Buổi sáng thất vọng mà về, buổi tối nhất định sẽ qua nhìn xem có chuyện gì. Tiểu lão nhân há có thể tiếp tục để công tử tay không một chuyến.
Trong lúc nói chuyện, Tôn chưởng quầy múc đầy một bầu rượu đưa cho Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh nhận bầu rượu, nghĩ một chút, lần đầu tiên đi vào tiệm rượu, lật ghế băng lại đặt xuống đất, ngồi xuống bên bàn rượu phía ngõ nhỏ:
- Tôn bá cũng là người coi trọng quy củ. Sắc trời còn sớm, một mình uống rượu không thú vị, nếu không ngồi xuống uống hai chén?
Tôn chưởng quầy lấy khăn lông trắng xoa xoa tay, nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, ngược lại cũng không từ chối. Ông ta đi vào buồng trong cầm đĩa đậu phộng, lại lấy hai bát rượu đặt ở trên bàn tiệc.
Đường dài không đèn, gió tuyết tung bay.
Tôn chưởng quầy ngồi xuống bên bàn rượu phía rào chắn, trước sau như một khách sáo:
- Công tử uống rượu, hẳn là dùng vào mục đích khác hả? Khách cố chấp với rượu như ngài, lão nhân ta bán rượu vài chục năm cũng mới thấy được lần đầu tiên đấy.
- Có chút bệnh vặt cần dùng rượu làm thuốc dẫn.
Hứa Bất Lệnh cầm hồ lô rượu rót ra hai bát, một bát trong đó đưa tới trước mặt Tôn chưởng quầy. Trên bàn tiệc không bàn thân phận, lớn tuổi là huynh, nhỏ tuổi là đệ, quy củ dùng cho mọi hạng người trong xã hội.
Tôn chưởng quầy nhận bát rượu, cẩn thận đánh giá Hứa Bất Lệnh vài lần:
- Tiểu lão nhân bán rượu ở ngõ nhỏ nhiều năm như vậy, thật ra trước kia đã gặp được một người có vài phần giống với công tử. Là một cô nương, nghe nói là khuê nữ của Đông Hải Lục gia, cũng phong hoa tuyệt đại, cho nên tương đối nhớ rõ. Sau đó cô nương kia lại bị nhi tử của một Vương gia bắt cóc đi Tây Lương bên kia rồi.
- Đó là nương ta.
Hứa Bất Lệnh hơi ngoài ý muốn. Hắn suy nghĩ một chút:
- Mấy năm trước sinh bệnh, không thể trị được... Khi ta còn nhỏ thì rất tốt với ta.
Tôn chưởng quầy lộ ra vài phần thổn thức, bát rượu mới vừa bưng lên lại đặt xuống, cuối cùng lại bưng lên, chạm bát với Hứa Bất Lệnh, mới than một tiếng:
- Sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố là chuyện thường của đời người đều phải trải qua một lần. Công tử có thể nghĩ thoáng là tốt.
Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Đúng vậy. Tôn bá lớn tuổi hiểu được đạo lý này thì còn gì mà không nghĩ thoáng đây?
Tôn chưởng quầy bưng bát rượu cũng uống một hơi cạn sạch, quệt miệng cười bất đắc dĩ:
- Ánh mắt công tử thật tốt... Ôi, tiểu lão nhân sống cả đời, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấu người lại chưa từng nghĩ đến lúc già rồi vẫn còn bị ưng mổ mắt, nuôi phải con sói mắt trắng...
Nếu mỗi ngày Hứa Bất Lệnh tới nơi này mua rượu, tất nhiên cũng điều tra rõ bối cảnh của cửa hàng. Tôn chưởng quầy chỉ có một nhi tử, làm quan ở nơi khác mấy năm không trở lại một lần, bên người trừ học đồ ra thì không còn ai khác.
Nhớ tới chỗ này, Hứa Bất Lệnh hơi hơi nhíu mày:
- Lần trước nghe nói Tam Tài thích đánh bạc, đã xảy ra chuyện à?
Tôn chưởng quầy dùng chiếc đũa gắp viên đậu phộng, gật gật đầu:
- Tam Tài ở đối diện nhà ta. Khi còn nhỏ ham ăn biếng làm lại thêm nghiện cờ bạc. Mỗi lần thua sạch sẽ, người sòng bạc lại đây đòi nợ, đều là hai vợ chồng già trả cho. Đứa nhỏ Tam Tài này, nhiều lần quỳ trên mặt đất dập đầu nhận sai, rồi lại dạy mãi không sửa...
... Sau đó, phòng ở ruộng đất cũng mất, tức phụ cũng chạy, hai vợ chồng già trước sau bệnh chết, nương hắn trước khi chết nắm tay Tam Tài cầu xin hắn ta đừng đánh bạc nữa...
... Từ sau lúc đó, Tam Tài xem như sửa đổi, làm xa phu lực phu làm việc khổ việc nặng. Đều là hàng xóm láng giềng, ta mới để hắn ta đến cửa hàng hỗ trợ học nghề múc rượu bưng thức ăn, ngược lại cũng cần mẫn...
- Cuộc sống yên ổn rồi, có tiền nhàn rỗi, lại không nhịn được à?
- Đúng vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời... Mấy ngày trước không biết hắn ta làm gì, sau đó trở về quỳ gối trước mặt ta khóc, hỏi mượn ta bạc... Tất nhiên ta không thể cho hắn ta vay, còn khuyên hắn ta vài câu, hắn ta cũng đi rồi. Vốn tưởng rằng Tam Tài tức giận, ta chỉ coi như không có đồ đệ này, lại chưa từng nghĩa buổi tối trở về... Ôi… Thôi... Chạy thì chạy thôi.
Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày:
- Tam Tài trộm tiền tích góp của ngươi à?
Ngón tay Tôn chưởng quầy khẽ gõ bàn, một chén rượu xuống bụng, nếp nhăn che kín trên mặt thêm chút màu đỏ, ông ta trầm mặc một lát, thở dài thườn thượt:
- Hai trăm lượng bạc, cũng không quá nhiều. Tiểu lão nhân có tích cũng không dùng được, chỉ cần đứa nhỏ Tam Tài này đừng tiếp tục cầm đi đánh bạc là được... Ôi! Có lẽ chẳng thể nào được...
- Chó không đổi được tật ăn phân.
Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Cùng ta đi quan phủ nói chuyện. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử...
Tôn chưởng quầy hơi nâng tay:
- Tiểu lão nhân nói mấy lời này với công tử, chẳng qua là dựa vào men say nói vài câu trong lòng. Nếu làm phiền đến công tử, rượu này cũng mất đi hương vị... Tam Tài là ta nhìn lớn lên, báo quan thì theo luật bị lưu đày sung quân. Thôi...
Trong lúc nói chuyện có một lão phu nhân đến tiệm rượu mua rượu.
Tôn lão nhân khôi phục tươi cười ấm áp ngày xưa, còng lưng đứng dậy nghiêm túc múc rượu, còn khách sáo hàn huyên vài câu:
- Bệnh cũ trên eo Trương sư phó lại tái phát à?
- Ôi… Đừng nói nữa, từ nhỏ dạy người ta công phu quyền cước, đến già đều là bệnh…
Lão phụ nhân thoạt nhìn rất quý khí, trên đầu đeo một cây trâm hoa tước vĩ, có lẽ là vật đính ước của tình lang lúc còn trẻ. Thái độ của lão phụ nhân cực kỳ thân thiện, cầm bầu rượu nói vài câu chuyện phiếm rồi mới chậm rì rì rời đi.
Tôn lão nhân một lần nữa ngồi vào bàn, lắc đầu cười khổ nói:
- Nam nhân của bà ấy là sư phụ của một võ quán. Mấy năm trước nhi tử gây chuyện bị Lang Vệ đánh chết chỉ còn lại có hai vợ chồng già. Tính tình Trương sư phụ trở nên không tốt lắm, bà ấy mất con trai đau lòng muốn chết, còn phải khuyên nam nhân nghĩ thoáng chút, ôi! So với bà ấy, lão đây sống vẫn như thần tiên đấy. Con người vẫn nên nhìn vào chỗ tốt thôi.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc một lát, không nói thêm nữa. Sau khi đặt tiền thưởng lên bàn, hắn lập tức ra cửa xoay người lên ngựa, biến mất ở ngõ nhỏ...