Thế Tử Thật Hung

Chương 349: Ngày xưa, hôm nay! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tuyên Hoà năm thứ mười tám, đông chí, Trường An.

Toàn thành bao phủ trong màn mưa tuyết bàng bạc, tuyết dày đặc vẫy lên Đại Nghiệp Phường, Trạng Nguyên Nhai hàng đêm sênh ca vẫn người đi như mắc cửi.

Cùng là con phố Trạng Nguyên Nhai, lại không có tài tử giai nhân đầy đường như mấy chục năm sau, thay vào đó là đao khách kiếm hiệp, danh môn hổ nữ.

Long Ngâm Các cũng không phải nơi cử hành thi hội, mà là nơi dương danh của toàn bộ khách giang hồ tây bắc, lôi đài trên lầu năm không biết đứng có bao nhiêu tân sinh kiêu hùng hiện diện, bao nhiêu cự bá ngày xưa đổ gục.

Lúc này Tập Trinh Ty, vẫn còn là tiểu nha môn trực thuộc Trung Úy Phủ, Lang Vệ áo đen ngày sau chấn nhiếp giang hồ còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Lưu Văn Lâm vừa mới dựa vào quan hệ của Quan Trung Lưu gia, điều đến kinh thành phát triển, đương thời mới chỉ là một tên tiểu bộ khoái thường tránh trong góc đường đánh giá chung quanh, gặp phải danh hiệp giang hồ cường hoành chút còn phải cúi đầu khom lưng.

Sáng sớm ngày đông chí, bên ngoài Nghênh Xuân Lâu, ba tên công tử ca tướng mạo đường đường được tú bà tận tình cung tiễn, đi tới trên đường cái.

Trong đó Hứa Du với đôi mắt đào hoa đặc trưng móc móc đũng quần, phát hiện ven đường chạy qua một thớt bạch mã, trên đó là một hiệp nữ áo trăng lưng đeo trường kiếm, liền vội bày ra bộ dạng nho nhã đọc thơ:

- Một phiến hai phiến ba bốn phiến, năm phiến sáu phiến bảy tám phiến...

Chỉ là “thơ này thực sự khó mà lọt tai, Tống Ngọc khoác áo bào thư sinh đi ở phía sau có chút đành chịu lắc đầu:

- Hứa Du, đấy không gọi thơ, so hoàng huynh còn không bằng.

Tống Kỵ ở bên cạnh mới chừng hai mươi ra mặt, lại đã hiện vẻ lão thành, nhẹ nhàng khoát tay:

- Ta từ nhỏ đã không giỏi cái này, Hứa Du mạnh hơn ta.

- Đó là.

Hứa Du mắt đầy đắc ý, chăm chú đọc thơ, chỉ tiếc hiệp nữ áo trắng kia chẳng những không lấy thân báo đáp, còn mắng một câu:

- Phi … đồ lưu manh.

Hứa Du mới từ thanh lâu đi ra liền nổi nóng đương trường, đưa tay chỉ chỉ quát:

- Nhìn xem, đám giang hồ nương môn này, thật không biết lễ số...

Tống Kỵ đánh giá đám khách giang hồ ăn mặt lôi thôi, kêu tới quát đi trên đường:

- Người giang hồ vốn là như thế, mắt không pháp kỷ, hiệp vũ phạm cấm, ngăn mãi không được, ta gián ngôn nhiều lần với phụ hoàng, lại mãi không thấy đáp lại.

Tròng mắt Hứa Du vẫn một mực dính chặt lên thân nữ hiệp áo trắng khi nãy:

- Dù sao cũng đỡ hơn là thư sinh, ngươi nhìn Tống Ngọc xem, dạo thanh lâu đều nhăn nhăn nhó nhó, muốn sờ không dám sờ, muốn ngủ lại sợ đường đột giai nhân...

- Hứa Du, ngươi...

Tống Ngọc lập tức đỏ mặt lên, lại cũng chỉ có thể ra vẻ nho nhã tới một câu:

- Cô nhục tư văn.

Hứa Du ha ha cười nhẹ, sau khi phát hiện hiệp nữ áo trắng quẹo vào Bạch Thạch Hạng trước mặt, lập tức vỗ vỗ bụng nói:

- Tối hôm qua chưa uống đã, đi đi đi...

Nói xong liền chạy về phía Bạch Thạch Hạng.

Tống Ngọc quýnh lên:

- Ai! Còn không đi về thì muộn học mất, phu tử lại phạt chép sách.

Tống Kỵ có chút đành chịu, nhưng cũng không nói gì, cất bước đi theo Hứa Du tới Bạch Thạch Hạng.

Người giang hồ nhiều, tửu khách trong Bạch Thạch Hạng tự nhiên cũng nhiều, toàn là người ngũ hồ tứ hải, mang theo đủ loại binh khí, thành thành thật thật đứng trước tửu quán, xếp hàng đến tận đầu ngõ.

Cùng là tửu quán, cùng là liệt tửu thiêu đốt cổ họng.

Khác biệt chính là, Tôn chưởng quỹ mới chỉ là một hán tử chừng bốn mươi tuổi, khăn lông đáp trên vai, tính tình còn lớn hơn cả khách giang hồ:

- Tư Đồ thất phu, Đao Khôi thì ghê lắm chắc? Kiếm Thánh ta đều gặp qua, một lượng bạc một bầu rượu, trời đánh cũng không đổi...

Hán tử trung niên lưng vác cửu hoàn đao, vén tay áo lên, bắt đầu nhẹ giọng thương lượng:

- Từ thật xa chạy tới đây, lại không phải không đưa bạc cho ngươi, nhiều thêm hai bình, cầm theo uống trên đường...

- Không có, chỉ một bình thôi, nhiều người chờ thế này, không thấy à ...

- Hắc! Thằng nhãi này...

Tiếng mắng tiếng quát chói tai, ồn ào huyên náo.

Nữ tử áo trắng đội mũ rộng vành dắt ngựa xếp hàng, có vẻ khá là nhàm chán, bèn đứng lại trước quầy tranh trong ngõ nhỏ, nhìn ngắm tranh chữ treo trên vách tường.

Bán tranh là một thư sinh, tướng mạo văn nhã, ăn vận hàn toan, áo khoác giặt tẩy đến độ trắng bệch, chẳng qua vẫn rất sạch sẽ.

Đáng tiếc tranh chữ của thư sinh không tính đặc biệt xuất sắc, huống hồ hành tẩu qua chỗ này đều là dân giang hồ, thỉnh thoảng mới có vài hiệp khách xuất thân thế gia đảo mắt nhìn qua.

Thư sinh hàn toan cũng tính là biết ăn nói, không ngừng nói lên lời hay với hiệp nữ áo trắng, muốn khuyên hiệp nữ mua mấy bức tranh về treo lên tường làm trang trí.

Chỉ tiếc còn chưa nói được mấy câu, ba tên thiếu gia hoàn khố liền đã đi tới, cường hành chen ngang đến sau lưng hiệp nữ, bắt đầu lân la làm quen.

Áo trắng hiệp nữ có vẻ khá là phiền chán, dắt ngựa đi thẳng, ba tên thiếu gia hoàn khố kia lập tức đuổi theo, thế là thư sinh mất khách.

Thư sinh hàn toan đã bị vậy rất nhiều lần, đối với cảnh này cũng không để ở trong lòng, lại nắm chặt hiệp nữ ra sức thuyết phục.

Hiệp nữ vóc dáng rất cao, ngang với thư sinh, vốn dĩ không tâm tư mua, chỉ là không có thiếu gia hoàn khố đến quấy rầy, thư sinh kia lại quá mài người, từ đầu ngõ hẻm nói đến tận trước cửa tửu quán, khiến nàng thực sự hết cách, ném qua một nén bạc, nhân khi thư sinh tìm chưởng quỹ đổi bạc vụn liền cầm một bức họa rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)