Trong khoang xe an tĩnh, tài tử giai nhân ngồi ôm lấy nhau.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên mông Tiêu Tương Nhi:
- Đương triều thái hậu đã tự sát ở tránh nóng sơn trang, trên đời đã không còn thái hậu. Sau này ngươi là nữ nhân của ta, ừm... ta độc chiếm.
- Phi …
Tiêu Tương Nhi bị tin tức này xung kích cho ngây dại, sau khi xác định Hứa Bất Lệnh không phải đang nói dối, trong đầu liền “ông lên một tiếng, giãy giụa đứng dậy:
- Ngươi nói hươu nói vượn, bản cung rõ ràng còn chưa chết, ta làm thái hậu đang yên đang lành, ngươi... Buông ta ra, ta muốn về kinh thành...
Hứa Bất Lệnh chậm rãi cởi váy:
- Bảo bảo, thái hậu đã chết, đoán chừng lúc này Trường An Thành chính đang cử hành tang lễ, trên đời đã không còn thái hậu. Ngươi về không được nữa rồi.
Mắt hạnh Tiêu Tương Nhi trừng mắt, trong đầu một đoàn đay rối, trừng mắt nhìn Hứa Bất Lệnh, lắp bắp nói:
- Ngươi làm càn, ta là thái hậu, ta vì giải độc cho ngươi nên mới xá thân, giải độc xong liền tự sát, ta không có gì với ngươi cả... Ngươi há có thể... Ngươi nghĩ hay lắm, ta không về Túc Châu với ngươi đâu... Ngươi buông ta ra...
Hứa Bất Lệnh nhấp môi cười khẽ, cởi bỏ váy dài màu đỏ, ôm thái hậu vào trong ngực:
- Giả độc xong mới tự sát, độc này còn chưa giải xong, còn thiếu tận bảy mươi chín lần, làm gì cũng phải cho xong đã chứ...
Tiêu Tương Nhi ra sức giãy dụa, trong mắt mang theo vẻ nổi nóng và thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng thần tình nơi đáy mắt lại không nghe sai bảo, từ từ mềm nhũn, thậm chí ẩn ẩn có vẻ mong đợi khi thoát khỏi lao tù.
Thái hậu chết rồi, trên đời đã không còn thái hậu!
Nàng chính là Tiêu Tương Nhi, một nữ nhân tự do tự tại, không cần cố cập gì đến lễ pháp, quy củ, trách nhiệm … hết thảy gông xiềng đều đã được cởi bỏ.
Nàng chính là nàng, nàng muốn thích ai liền thích ai, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ nào...
Hết thảy những điều này, đối với nữ nhân cơ khổ nhốt mình trong thâm cung mười năm như nàng mà nói, sức hấp dẫn thực sự quá lớn!
Tiêu Tương Nhi ngoài miệng không ngừng trách mắng, nhưng thân thể lại dần dần trở nên vô lực, ngồi nép mình trong ngực Hứa Bất Lệnh, cảm giác quen thuộc lại khó mà diễn tả bằng lời lần nữa phù hiện, nháy mắt đó, tâm thần sụp đổ, không còn nghĩ được bất cứ chuyện gì nữa cả, chỉ theo bản năng xua tay để Xảo Nga đi ra, đừng nhìn.
Mặt Xảo Nga đỏ đến phát tím, căn bản không dám nhìn vào bộ dạng hiện tại của Hứa Bất Lệnh và tiểu thư, cuống cuồng chạy ra khoang xe trông chừng.
Trăng sáng sao thưa, trời đất yên bình.
Trong toa xe, tiếng hít thở phập phồng lên xuống.
Hứa Bất Lệnh ngước mắt nhìn về hướng Trường An, ôm thái hậu suy nghĩ một lát, ôn nhu nói:
- Bảo bảo, ta nói câu này, ngươi đừng tức giận nhé …
Tiêu Tương Nhi vừa rồi còn thà chết chứ không chịu khuất phục, lúc này lại đã nhuyễn thành con chi chi, tựa cằm lên vai Hứa Bất Lệnh, như oán như giận lẩm bẩm một tiếng:
- Ừm …
Hứa Bất Lệnh hé môi cười khẽ, hít vào một hơi, tay trái ôm eo thái hậu, tay phải nâng lên, giơ con giữa hướng về phía Trường An:
- Cẩu hoàng đế, ta xxx mẹ ngươi!
Ba …
Tiếng tát vang dội truyền ra từ trong khoang xe, nương theo đó là tiếng trách mắng của nữ tử:
- Phi … ngươi điên rồi phải không... Cút xuống cho ta!
- Bảo bảo đừng giận...
-------
Cùng dưới một phiến ánh trắng.
Tùy theo Túc Vương thế tử rời đi, ngàn phố trăm phường Trường An Thành lại khôi phục cuộc sống an bình thường ngày, chuyện Túc Vương và Quách Trung Hiển công thành chiếm đất ở Nguyên Châu càng khiến cho văn nhân sĩ tử nhiệt huyết dâng trào, biến động kinh thiên động địa mấy ngày trước theo đó dần chìm vào quên lãng.
Trường Nhạc Cung xưa giờ vốn thanh lãnh, tùy theo thái hậu “mất đi lại càng thêm phần thanh lãnh.
Trên đời này người biết thái hậu còn sống không nhiều, bởi vì thái hậu vẫn luôn là người ngoài cuộc, tiếp xúc qua mấy lần với Hứa Bất Lệnh cũng chỉ là đi lại bình thường, không ai ngờ được Tỏa Long Cổ sẽ có cách giải kỳ quái đến vậy, cũng không ai ngờ được Hứa Bất Lệnh và thái hậu lại lớn gan như thế.
Tránh nóng sơn trang xảy ra hỏa hoạn, vừa khéo đúng lúc Thái Cực Điện chính biến, Ngự Lâm Quân và quan binh đều ngẩn ở trong Trường An đề phòng bất trắc, thậm chí chưa kịp cứu viện.
Mùa hè trời hanh vật khô, đột nhiên xuất hiện cháy lớn, cơ hồ thiêu huỷ toàn bộ tránh nóng sơn trang.
Không ai để ý thái hậu, liền như trước kia không ai nhớ rõ trong cung còn một vị thái hậu chẳng hề có nửa điểm tác dụng.
Duy nhất còn nhớ tới thái hậu, đồng thời vì đó thương tâm, chắc chỉ có người Tiêu gia.
Đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Khinh thân là tỷ tỷ sinh đôi với thái hậu, tự nhiên khóc ác nhất, cơ hồ khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Chẳng qua lấy tâm tư tài trí của Tiêu Khinh, thực ra ngay từ lúc xảy ra sự kiện ở Vọng Giang Đài, nàng liền đã đoán được muội muội đột nhiên ra khỏi thành sẽ có biến số.
Vậy nên từ đầu đến cuối Tiêu Khinh không hề tin muội muội đã chết, chắc chắn là đã bị tên trai bao tâm tư quỷ quyệt kia mang đi.
Vì thế sau khi nghe được tin thái hậu tự sát, Tiêu Khinh là người đầu tiên chạy tới tránh nóng sơn trang, lấy lý do tìm kiếm thi hài đào móc đống phế tích ở tránh nóng sơn trang một lượt, tùy tiện tìm ra mấy bộ thi cốt cháy đen để thay thế, sau đó phong cất thi cốt vào quan tài, lấy địa vị Tiêu gia, phía tôn thất tự nhiên không tiện mở quan tài nghiệm thi.
Đối với kết cục này của muội muội, kỳ thực Tiêu Khinh rất vui, thái hậu chỉ là cái thân phận mà thôi, có phải Tiêu Tương Nhi hay không, chết rồi hay còn sống đều như nhau, chỉ cần họ Tiêu là được rồi.
Muội muội có thể thay tên đổi họ chuyển sang nơi khác sống nốt quãng đời còn lại, nàng thân làm tỷ tỷ, há lại sẽ tức giận hay ngăn cản, đây đã là kết cục tốt nhất.
Chẳng qua, đến giờ Tiêu Khinh vẫn không tin, tên nam nhân chết tiệt liếm sạch nàng từ đầu đến chân kia sẽ lợi hại như vậy.
Cái bẫy kinh người đi đến hồi kết, sau khi biết được toàn bộ kết quả, Tiêu Khinh bèn chăm chú thôi diễn ngược lại từ đầu.
Ba người đánh cờ, Tống Ngọc dùng Hứa Bất Lệnh làm quân cờ soán vị, Tống Kỵ dùng Tống Ngọc làm quân cờ tước phiên.
Mà Hứa Bất Lệnh nhìn có vẻ như là quân cờ, vốn dĩ nên là vươn cổ đợi giết.
Hứa Bất Lệnh không giết hoàng đế, hai người Tống Kỵ, Tống Ngọc cũng sẽ không để cho Hứa Bất Lệnh còn sống rời khỏi kinh thành.
Cách thức phá cục của Hứa Bất Lệnh rất đơn giản, cứ đi theo đường đã được Tống Ngọc và Tống Kỵ trải sẵn, đúng vào thời khắc then chốt sau cùng, khi ai nấy đều cho rằng Túc Vương sẽ tạo phản đánh Trường An, Túc Vương lại mặc kệ nhi tử chết sống, dẫn theo binh mã chạy đi đánh Bắc Tề.
Ngay cả Bắc Tề Tả Thân Vương đều không nghĩ tới Túc Vương sẽ đến đánh mình vào lúc này, càng đừng nói tới văn võ toàn triều Đại Nguyệt.
Sau đó nhìn lại, đi một bước này vừa là ngoài ý lại vừa hợp tình lý, cơ hồ là phương án giải quyết đơn giản nhất, hoàn mỹ nhất.
Nhưng nghĩ ra được toàn bàn trước khi sự việc xảy ra, phải cần trí lực và phách lực lớn đến cỡ nào, Tiêu Khinh thực sự khó mà tưởng tượng.
Rốt cuộc Hứa Bất Lệnh đã trúng Tỏa Long Cổ, chỉ còn nước chờ chết, nếu chuyện không thành, vậy thì đến cả gặp mặt Túc Vương lần cuối đều không làm được. Mà dù chuyện thành, đi về Túc Châu cũng là phế nhân, đây chính là dùng tính mạng để đổi lấy thái bình cho Túc Vương.
Sau khi Hứa Bất Lệnh rời đi, Tiêu Khinh cũng sắp phải trở lại Hoài Nam, nhưng trong đầu nàng lại một mực không cách nào quên được nam nhân thấy rõ toàn cục, còn từng chỉ điểm nàng, giúp nàng kịp thời nhắc nhở Tiêu Sở Dương, đoạt đi hết công lao của Thôi gia.
Vốn thất thân vào tay Hứa Bất Lệnh, Tiêu Khinh chỉ muốn Hứa Bất Lệnh chết nhanh chút, nhưng đến lúc này, nàng lại cảm thấy Hứa Bất Lệnh trở thành phế nhân quá đáng tiếc, nếu có thể an ổn sống tiếp, ngày sau không biết còn lợi hại tới cỡ nào.
Mang theo một bụng tâm sự, Tiêu Khinh lần cuối tiến vào Trường Nhạc Cung, đi tới nơi lần đầu tiên của nàng.
Trên giá đỡ trong tẩm cung vẫn chất đầy đủ các loại vật kiện sặc sỡ, thái hậu không có con cái, ngày mai Tiêu gia sẽ tới dọn dẹp, phong cất “di vật của thái hậu, mang về Tiêu gia cho hậu nhân thương tiếc.
Tiêu Khinh đứng trong khuê phòng, nhìn giường phượng đã lâu không có người nằm, thất thần mất một lúc, lại nghĩ tới bộ dạng khi bị ác nhân kia khinh bạc. Trước kia cảm thấy rất chán ghét rất phản cảm, nhưng giờ chẳng biết tại sao lại không còn chán ghét như vậy nữa...
Thoáng trầm mặc, Tiêu Khinh như chợt nhớ ra điều gì, chạy đến trước giường ngồi xuống, tay sờ sờ dưới gầm giường, thành công tìm được một chiếc hộp nhỏ.
Sắc mặt Tiêu Khinh đỏ lên, không ngờ muội muội lại không mang đi thứ này, nếu bị cung nữ dọn dẹp phát hiện ra được thì gay to... Hình như nhớ được bên trong có một tượng gỗ nhỏ...
Tiêu Khinh quay đầu liếc nhìn, xác nhận trong phòng ngủ không còn ai khác, lúc này mới đưa tay mở ra hộp gỗ kiểm tra, lại không ngờ trứng chim cút, đuôi cáo bên trong đều không thấy, chỉ có mỗi một tờ giấy.
- A …?
Tiêu Khinh chớp chớp mắt, thoáng chút nghi hoặc, cầm lên tờ giấy không biết là do người nào viết kia, mở ra xem xem, chỉ thấy trên tờ giấy viết mấy hàng chữ nhỏ rồng bay phượng múa:
Tung hoành thập cửu đạo, hắc bạch lạc ngọc bàn.
Lâm uyên bằng ngư dược, bán tử thẳng thanh thiên!
Gặp lại, đại tiểu thư.
( ? ? ? )
------