Thế Tử Thật Hung

Chương 347: Bảo bảo (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Sau này chúng ta có thể quang minh chính đại giải độc.

- Phi … ngươi... Hôm nay ngươi điên rồi?

Tiêu Tương Nhi bày ra khí độ thái độ, vung sức giãy dụa, mở miệng tính gọi người, nhưng lại không dám, ánh mắt cũng không dám tiếp xúc với Xảo Nga, chỉ không ngừng gấp gáp nháy mắt ra hiệu cho Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh đưa tay mở ra cửa sổ, mỉm cười nói:

- Nhìn bên ngoài xem?

Tiêu Tương Nhi vừa tức vừa vội, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, chỉ thấy mỗi dã ngoại hoang vu đen ngòm, thế là bèn nổi nóng nói:

- Đây là nơi nào? Ngươi đến cùng muốn làm gì? Bản cung... Bản cung...

Hứa Bất Lệnh thở dài, ôm lấy bảo bảo đang không chịu yên phận, nhẹ giọng nói:

- Nơi này là Tần Châu, địa bàn của ta.

Tiêu Tương Nhi sửng sốt, tử tế đánh giá một phen, lúc này mới nhìn thấy binh mã Tây Lương nhiều không đếm xuể nơi xa, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc:

- Ngươi... Ngươi sao lại chạy về Tần Châu? Ngươi đi ra Trường An bằng cách nào?

Trên mặt Hứa Bất Lệnh treo lên ý cười, kể lại một lượt chuyện Tống Kỵ gài bẫy và kết cục sau cùng.

Tiêu Tương Nhi nhíu mày lắng nghe, nghe đến một nửa liền không khỏi chấn kinh, nhíu mày tức giận nói:

- Ngươi quá mạo hiểm, tương kế tựu kế thuận thế mà làm, nếu lỡ thánh thượng thật vô tội, ngươi giết nhầm thì phải làm sao?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nói:

- Gài bẫy ta không phải chỉ là để giết ta, mục đích cuối cùng tự nhiên là vì tước phiên. Mà tước phiên, người được lợi lớn nhất chỉ có hoàng đế.

Trực tiếp đuổi tận giết tuyệt Hứa gia, phụ vương ta sẽ không vươn cổ chờ chết, hậu quả tạo phản là điều triều đình khó mà gánh được, cho nên sẽ không xung động đến thế.

Vậy nên ta phỏng đoán, hẳn là muốn lợi dụng ta, bức bách phụ vương đuối lý xuất binh trước, sau đó lại bức phụ vương ta lui binh, đạt thành mục đích tước phiên.

Ta thu được một vò rượu có thể giải được hai thành cổ độc, liền xác nhận suy đoán này … hắc thủ sau màn có thể tùy thời giữ lại tính mạng cho ta, bởi vì nếu ta chết rồi, liền không còn dư địa để đàm phán nữa.

Sau đó căn cứ từ điểm này, thôi diễn ngược xem ai là người có khả năng thi triển thủ đoạn như vậy. Dẫn ta vào trung cung, mục đích tự nhiên là muốn ta giết hoàng đế.

Người bố cục nhất định là kẻ nào đó muốn làm hoàng đế, hoặc là nâng đỡ người khác đi làm hoàng đế người.

Nhưng tân quân dù có soán vị thành công, dùng cách này có thể bức phụ vương ta lui binh, nhưng ta thí quân lại không chết, rất khó lấp kín được miệng bách quan, người có thể bố trí ra cái bẫy hoàn mỹ thế này, lúc thu quan cất lưới tuyệt đối sẽ không vội vàng xung động, như thế sẽ lưu lại quá nhiều ẩn họa.

Sau đó ta liền nghĩ sâu thêm một tầng, dưới tình huống nào mới có thể lợi dụng hoàn mỹ thế cục này, đạt thành mục đích tước phiên, lại khiến triều đình và phụ vương ta, thậm chí thiên hạ bách tính đều phải tin phục.

Kết quả phát hiện chỉ có khả năng thiên tử chết mà sống lại mới giải quyết êm đẹp vấn đề “Ta thí quân lại không thể giết.

Mà khẩu cung Trương Tường cũng khiến ta biết được thiên tử có mối liên hệ chặt chẽ với Tỏa Long Cổ, nói thiên tử không biết thao tác trong tối của Tống Ngọc, ta không tin, hắc thủ sau màn chắc chắn phải có hai người, thế nên mới tương kế tựu kế.

Trong mắt Tiêu Tương Nhi đầy vẻ khó tin:

- Chính bởi vì suy đoán sau màn có hai người, ngươi mới dám giết hoàng đế? Nếu lỡ như giết nhầm...

Hứa Bất Lệnh cười nhẹ nói:

- Nếu giết nhầm để cho Tống Ngọc kế vị, vì ổn định tình tự triều thần, Tống Ngọc tất đổ hết trách nhiệm chuyện Tỏa Long Cổ lên đầu thiên tử, giải thích nói ta chỉ là bị bức đành chịu thôi, sau đó lấy tính mạng ta ra trao đổi, bức bách phụ vương lui binh.

Vì phá cục, ta để phụ vương trước mang binh ra Tần Châu, giải bộ như muốn tạo phản, sau đó kéo rốc đến Nguyên Châu, đánh cho Bắc Tề không kịp phòng bị.

Chỉ cần phụ vương không phản, ta đã “không còn sống được bao lâu nữa, lại hoàn toàn bị bức đành chịu, còn ai nghĩ đến chuyện giết ta nữa.

Dù là Tống Ngọc hay Tống Kỵ, nếu ngay cả công nghiệp trao tới tận tay đều không cần, mạo hiểm bức phản phụ vương, cường hành giết ta, độc trong người ta cũng đã giải được gần hết, dưới tình thế bất đắc dĩ cũng có thể độc thân chạy ra Trường An.

Đương nhiên, hết thảy đều phải quy công cho bảo bảo, nếu không nhờ ngươi giúp ta giải độc, ta không dám mạo hiểm như vậy.

Tiêu Tương Nhi trợn tròn mắt, chăm chú trầm tư khoảnh khắc, trong đầu lại vẫn có chút hỗn loạn, cuối cùng mới lạnh lùng nói:

- Ngươi phá cục thì cứ phá cục, sao còn trói bản cung tới đây làm gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)