Thế Tử Thật Hung

Chương 346: Bảo bảo (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoại ô hoang dã ở khu vực Tần Châu không phồn hoa tú mỹ như ở Trường An, dưới biển sao, bình nguyên phát lên từng đốm lửa nhỏ, quân tốt đường dài bôn ba vây quanh đống lửa ăn cơm tán gẫu, ba ngàn thiết kỵ tụ thành một vòng tròn cực lớn, chừa ra một giải đất trống ở chính giữa, tránh miễn quấy nhiễu đến tiểu vương gia nghỉ ngơi.

Thân là chủ nhân tương lai của phiến thiên địa này, lễ ngộ được nhận tự nhiên hơn xa nơi vương hầu chạy đầy đất như Trường An Thành, tri châu và hương thân Tần Châu sớm đã chờ sẵn nghênh đón ở ngoài thành, chẳng qua Tây Lương quân trước nay không nhiễu dân, cũng không vào thành mà trú đóng ở bên ngoài.

Đội nghi trượng của Hứa Bất Lệnh đương nhiên không chỉ có một chiếc xe ngựa. Trừ xa liễn dành riêng cho hắn ra, phía sau còn có hơn bốn mươi cỗ xe ngựa, đồ của Hứa Bất Lệnh chỉ chứa trong một cỗ, còn lại đều là đồ của Lục phu nhân, gần như dời sạch toàn bộ Cảnh Hoa Uyển, bộ dạng như thể muốn chăm sóc nốt nửa đời sau của Hứa Bất Lệnh vậy, ngoài ra còn có các loại vật kiện triều đình ban thưởng cho Túc Vương.

Nha hoàn xa phu cộng thêm hộ vệ, tổng cộng ước chừng hơn hai trăm người, đến tối đều vào lại xe ngựa hoặc dựng trướng bồng nghỉ ngơi.

Dưới ánh trăng sáng trong, ở trung tâm đội xe có một cỗ xe ngựa tương đối lớn, không khác mấy những cỗ xe ngựa chứa quần áo, đồ trang sức là mấy, cửa sổ đều được khóa kín, Nguyệt Nô canh chừng bên ngoài, đồng thời còn có mấy chiếc xe ngựa che chắn để không khiến người khác nhìn thấy.

Nguyệt Nô vốn là nha hoàn của Lục phu nhân, chẳng qua Hứa Bất Lệnh không thể bị người quấy rầy nên nàng một mực ở lại phía sau đội xe, kết quả được lão Tiêu bố trí công tác phụ trách chiếu cố một vị khách nhân đặc biệt.

Lúc này biểu tình Nguyệt Nô có chút quái dị, có chút sợ hãi, nhìn trái nhìn phải như sợ bị người phát hiện chiếc xe ngựa này, nghe thấy bên trong vang lên tiếng “ô ô cũng không trả lời, chỉ khe khẽ run rẩy một cái.

Đêm khuya nhân tĩnh, trong doanh địa vắng vẻ không một tiếng động.

Nguyệt Nô nghiêm túc canh chừng ngoài xe ngựa, bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ, vội hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy Hứa Bất Lệnh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng, chính đưa tay lên miệng làm động tác “xuỵt.

- Tiểu vương gia...

Nguyệt Nô như trút được gánh nặng, cũng không cố được dò hỏi tại sao Hứa Bất Lệnh lại khỏe rồi, cứ thế vội vội vàng vàng chạy ra, sợ bị người phát hiện.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, nhảy lên xe mở ra ổ khóa, tiến vào bên trong.

Trong toa xe rộng thoáng không có đèn đuốc, đốt lên cây nến mới ẩn ẩn thấy được hai nữ nhân vóc dáng mê người bị trói chặt tay chân nằm ở bên trong, tròng mắt che vải đen, chính đang không ngừng quay tới quay lui trên sàn.

Nghe được có tiếng người đi vào, nha hoàn hơi run run, dựa sát lại gần chủ tử thêm một chút.

Chủ tử rõ ràng mang theo mấy phần hỏa khí, “Ô ô … hai tiếng, tựa hồ là đang mắng người.

Hứa Bất Lệnh đóng cửa toa xe, đi đến trước mặt, đưa tay lấy xuống vải đen che mặt, gương mặt xinh đẹp hiện ra … mặt mày như đan hạnh, phong vận mê người, chỉ là biểu tình rất hung.

- Ô ô...

Trong miệng Tiêu Tương Nhi còn bị nhét khăn tay, trừng mắt nhìn công tử áo trắng trước mặt, hận không thể ngay lập tức cắn chết hỗn đản này.

Lần trước nghe theo Hứa Bất Lệnh đi tránh nóng sơn trang, vừa đợi trong đó hai ngày, nàng liền không hiểu tại sao đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sau đó liền xuất hiện trong một tiểu viện bên ngoài Trường An Thành, cửa lớn khóa chặt, xung quanh hoang tàn không một bóng người, nàng còn tưởng bị bắt cóc, cũng may lão Tiêu đi qua một lần, nói là Hứa Bất Lệnh an bài, dặn nàng hơi an chớ nóng.

Tiêu Tương Nhi không biết võ nghệ, không bay ra khỏi viện được, đành chỉ biết “hơi an chớ nóng chờ đợi, nào ngờ không đến mấy ngày lại lần nữa hôn mê bất tỉnh, sau đó liền bị trói vào trong chiếc xe ngựa này.

Mùa hè nóng bực, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua khổ như vậy bao giờ, lại còn bị nhét khăn tay không ú ớ được gì, đành chỉ biết nép mình bên cạnh Xảo Nga, chờ đợi trong khoang xe tối đen.

Ngựa xe lắc lư xóc nảy, cũng không biết là đi đâu. Chỉ những lúc trời tối, nàng mới được một nữ nhân cởi trói tay chân, kéo đi ra hoạt động một chút, sau đó lại bị nhốt vào trong xe.

Nàng biết kia nữ nhân là Nguyệt Nô, nha hoàn của Lục phu nhân, bởi vậy mới chịu nghe lời, trong lòng lại không ngừng oán trách Hứa Bất Lệnh và Lục Hồng Loan.

Giờ lần nữa nhìn thấy Hứa Bất Lệnh, Tiêu Tương Nhi nín nhịn nhiều ngày cuối cùng nhịn hết nổi, giãy dụa không ngừng, ánh mắt uy nghiêm mà phẫn nộ:

- Ô ô …

- Bảo bảo ngoan!

Hứa Bất Lệnh nhẹ giọng an ủi một câu, đưa tay cởi bỏ dây trói.

Tiêu Tương Nhi sửng sốt một lúc, sau đó lại đầy mắt lo lắng, ra hiệu Xảo Nga đang ở bên cạnh.

Mà Xảo Nga rõ ràng cũng nghe được, cứng ngây ra đó, kinh ngạc không thôi.

Hứa Bất Lệnh cởi bỏ dây thừng, lại quay sang cởi trói cho Xảo Nga.

Tiêu Tương Nhi lôi ra khăn tay nhét nơi miệng, tất tả đứng dậy, dùng giày thêu đá mấy cái lên đùi Hứa Bất Lệnh:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi thật to gan, dám trói bản cung! ?

Xảo Nga được cởi trói, sớm đã nhận ra có gì đó không đúng, thành thành thật thật cúi đầu, đi tới trong góc khoang xe.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười, đưa tay kéo qua Tiêu Tương Nhi, ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:

- Bảo bảo, đoán xem đây là nơi nào?

Trong mắt Tiêu Tương Nhi đầy vẻ hoảng sợ xen lẫn kinh ngạc, lo lắng ra hiệu Xảo Nga còn đang ở bên cạnh, nào ngờ mới vừa nháy mắt ra hiệu, Hứa Bất Lệnh đã che miệng nàng lại, ấn xuống trên giường, đưa tay cởi váy.

Tiêu Tương Nhi cả kinh, hồn phi phách tán, luống cuống xô đẩy, tính ngăn lại hành vi phát rồ mất trí của Hứa Bất Lệnh.

Xảo Nga đã chấn kinh đến độ nói không ra lời, nhìn đương triều thái hậu bị nam nhân đè lên người, thân là nha hoàn làm bạn lớn lên từ nhỏ, nàng lấy hết dũng khí, chạy tới kéo ra Hứa Bất Lệnh:

- Tiểu vương gia, ngươi im miệng, ngươi điên rồi à? Lỡ như bị người phát hiện...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)