Năm ngày sau, Trần Thương.
Bên bờ Vị Hà, một màu xanh biếc, trên quan đạo thỉnh thoảng lại có binh mã đi Nguyên Châu chạy qua, nhìn thấy cờ xí trước mặt liền vội vàng xuống ngựa dừng ở ven đường, khoanh tay đứng yên.
Hương trấn sơn thôn ven đường cũng vậy, không ít hài đồng đứng bên quan đạo nhìn vào đội ngũ mấy năm trước từng gặp chậm rãi xuyên qua tường thành nguy nga của Thiên Dương Quan.
Quân sĩ giáp đen ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước mở đường, cờ đen trên tay phất phơ trong gió, báo hiệu chủ tử của đội ngũ này là ai.
Túc Vương!
Dưới ánh mặt trời, xa liễn năm ngựa kéo đi trên quan đạo rộng lớn.
Ba trăm thiết kỵ hộ vệ xung quanh, tay chấp trường đao, nghiêm túc không một tiếng động, đến cả tiếng móng ngựa cũng vang lên khe khẽ đều đều.
Chủ soái Tây quân Quách Trung Hiển và vô số tướng sĩ đứng trên đầu tường hùng quan vừa mới tới tay, đưa mắt nhìn theo xa liễn chỉ dành cho chư hầu kia chậm rãi đi qua, tim tạng nhảy lên tận cuống họng.
Chỉ cần đội ngũ nghi trượng của Túc Vương thế tử xuyên qua cánh cửa này, giao đến trong tay Hứa gia quân, chết rồi liền cũng không liên quan gì đến triều đình nữa cả, nhưng nếu chết trước khi xuất quan, vậy liền sẽ thành sóng trào không ai cản nổi!
- Hổ …
- Hổ …
- Hổ …
Ở đầu bên kia hùng quan đệ nhất tây bắc, ba ngàn Tây Lương thiết kỵ từ trong quân đuổi tới, cưỡi chiến mã, tay giơ cao trường đao, thanh thế hùng tráng, cường hành khiến cho quan binh triều đình trên đầu thành không dám thốt nửa lời.
Nam lộ tướng quân Dương Tôn Nghĩa ngồi trên chiến mã Đạp Tuyết, ngay khi xa liễn xuyên qua Thiên Dương Quan, tay giơ lên trường sóc, tiếng hô im bặt mà dừng.
Dương Tôn Nghĩa ruổi ngựa đi tới, sảng giọng nói:
- Nam lộ quân Dương Tôn Nghĩa tham kiến thế tử!
- Tham kiến thế tử!
Tiếng hô chấn thiên.
Hứa Bất Lệnh từ nhỏ liền ma luyện trong biên quân, được tôn xưng là “tiểu diêm vương, chiến thần sát lực vô song, sớm đã dựng lên uy tín trong Tây Lương quân.
Chỉ là giờ này khắc này, Hứa Bất Lệnh đã “dầu cạn đèn khô, tự nhiên không cách nào lộ diện.
Lão Tiêu cưỡi ngựa đi ở một bên xa liễn, giơ lên quải trượng trong tay.
Dương Tôn Nghĩa lập tức quay người, trường sóc chỉ hướng tây bắc:
- Hộ tống thế tử về thành!
- Vâng!
Sạt sạt sạt …
Tiếng vó ngựa như sấm, ba ngàn gót sắt đạp lên khoáng dã, nhắm thẳng về hướng tây bắc mà đi, cách Trường An càng lúc càng xa!
So với phong cảnh tây bắc hùng tráng bên ngoài, trong khoang xe lại an tĩnh dị thường.
Xa liễn to lớn như một gian phòng, bốn phía đều có rèm châu che chắn ánh nắng, ở bên ngoài nha hoàn phe phẩy quạt gió, xua tan thời tiết oi nóng trong khoang.
Bên trong, Hứa Bất Lệnh nằm trên giường, trán đáp khăn mặt, sắc mặt từ xanh xám chuyển thành tái nhợt, hơi thở mong manh, tròng mắt lại mở ra, một mực nhìn sang nữ tử bên cạnh.
- Ô ô... Đã ra Thiên Dương Quan, lát nữa liền về Túc châu... Ngươi đừng sợ... Không sao đâu...
Cạnh giường, Lục phu nhân khoác áo mỏng màu trắng, đầu tóc búi lại, ngồi ở bên người Hứa Bất Lệnh, hai mắt thâm quầng, tròng mắt đầy tơ máu, khóc đến khô cả nước mắt, gắt gao nắm chặt tay Hứa Bất Lệnh.
Mùng tám tháng năm, Lục phu nhân chỉ tưởng là cùng bảo bối đi ra ngoài thành giải sầu, lại không ngờ từ khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới chợt ầm vang sụp đổ.
Ám sát, thí quân, bức cung, mưu phản, Túc Vương đi ra Tần Châu, Tương Nhi tự sát...
Vốn đang sống những tháng ngày bình yên, đột nhiên sóng thần cuốn tới, nghiền nát hết thảy, trực tiếp đánh tan tâm linh yếu đuối của nàng.
Chỉ mấy canh giờ, Hứa Bất Lệnh đã biến thành tặc tử thí quân, lần nữa gặp lại, liền biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như bây giờ...
Khuê mật bởi vì đế vương gia thủ túc tương tàn mà tâm tro ý lạnh, lần đấu võ mồm ngắn ngủi trong xe ngựa khi trước, không ngờ lại thành giây phút phân ly...
Lục phu nhân không biết làm sao mà mình sống tiếp được, chỉ cảm thấy đời này đã chết, sở dĩ không tắt thở là vì Hứa Bất Lệnh còn chưa tắt thở, nàng chết liền không ai chăm sóc Hứa Bất Lệnh, không quản thế nào nàng đều phải sống tiếp...
Thẳng đến sau tình thế dần có chuyển biến, Hứa Bất Lệnh biến thành bị hãm hại, Túc Vương cũng từ nghịch tặc biến thành công thần, Lục phu nhân mới hơi hơi hoãn thần.
Nhưng hoãn thần thì đã sao?
Tương Nhi cứ thế chết rồi.
Lệnh Nhi cũng dầu cạn đèn khô, ngay cả ngự y đều nói mạch tượng cơ hồ không cảm giác được, vấn đề bây giờ không còn là có thể tốt lên không, mà là có thể sống tiếp hay không.
Hiện tại, thế giới trong mắt Lục phu nhân chỉ còn lại mỗi hơi thở của Hứa Bất Lệnh, ngày đêm đều không dám chợp mắt, cứ vậy chăm chăm nhìn vào, sợ chợp mắt Hứa Bất Lệnh liền không còn, thẳng đến không biết ngất đi lúc nào, sau đó thất kinh tỉnh lại tiếp tục nhìn chăm chăm...
Tâm huyền căng cứng mấy ngày liền, khiến nàng hư nhược vô cùng, gương mặt vốn ôn nhuận đầy sức sống, giờ chỉ còn lại vẻ tiều tụy, miệng môi không ăn không uống đã dần khô khốc, không còn huyết sắc, chỉ sợ bản thân chết trước mới cường hành nuốt mấy ngụm.
- Lệnh Nhi... Không sao... Chắc chắn không sao đâu...
Lẩm nhẩm một cách đầy máy móc như thế không biết đã tiếp diễn bao nhiêu lần, cứ thế lặp lại.
Hứa Bất Lệnh nằm trên giường, nắm lấy tay Lục phu nhân, trong lòng sắt lại, còn chưa về phong địa Túc Vương, hắn liền chưa thể tốt lên, đành cứ vậy nhìn vào.
Móng ngựa bôn ba, nhật nguyệt lưu chuyển, không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một mảnh xanh biếc, cành lá dương liễu che đi ánh nắng, khiến bầu không khi trong khoang xe râm mát mấy phần.
Lông mi Hứa Bất Lệnh khẽ động, hữu khí vô lực nói:
- Lục di... Đến đâu rồi?
Lục phu nhân đang ngơ ngơ ngác ngác chợt khẽ chấn động, trong mắt lập tức tán phát thần thái:
- Lệnh Nhi! Ngươi có thể nói chuyện...
Vừa nói vừa cuống cuồng nắm chặt tay Hứa Bất Lệnh, rồi lại hốt hoảng nhìn vào, cuối cùng mới nhớ ra hắn vừa hỏi gì, liếc nhìn bên ngoài một cái, lắp bắp nói:
- Rừng dương liễu... Thật nhiều dương liễu...
Ngoài khoang xe cũng truyền đến tiếng gõ quải trượng của lão Tiêu.
Thùng thùng …
- Tiểu vương gia, đến nhà rồi.
Lục phu nhân không khỏi gấp gáp, định trách mắng mấy câu, để lão Tiêu đừng quấy nhiễu Hứa Bất Lệnh.
Nhưng Hứa Bất Lệnh vừa nãy rõ ràng còn đang “dầu cạn đèn khô, lúc này lại khẽ thở phào một hơi, lật người dậy, cầm qua ống nhổ bên cạnh, phun sạch dược vật dùng để trở tắc khí huyết trong dạ dày.
- Khụ khụ … phi phi phi...
- A …
Lục phu nhân hét lên một tiếng, vội vội vàng vàng đỡ lấy Hứa Bất Lệnh, nét mặt lo lắng kinh hoảng:
- Lệnh Nhi, ngươi sao thế? Người đâu... Ô ô!
Hứa Bất Lệnh phun ra hết dược vật, vươn tay che miệng Lục phu nhân, lại cầm khăn lông xoa xoa, lộ ra khuôn mặt tươi sáng đầy sức sống:
- Lục di, ta không sao, giả bộ thôi.
Mắt Lục phu nhân trợn tròn, khó mà tưởng tượng nhìn Hứa Bất Lệnh thoáng chốc liền đã khôi phục như thường, nước mắt không kìm được tuôn ra, sợ rằng đây là đang mơ.
Mấy ngày nay Hứa Bất Lệnh được Lục phu nhân chăm sóc, hết thảy đều nhìn ở trong mắt, trong lòng sớm đã cảm động vô cùng, lau sạch sẽ xong liền thả lỏng tay che miệng Lục phu nhân, sau đó cả gan sáp lại, nâng lên gương mặt không có nửa điểm huyết sắc kia, dùng sức hôn một cái.
- Ba ba ba...
Lục phu nhân ngây ngốc đương trường, bị Hứa Bất Lệnh nâng mặt hôn mấy cái, tuy chỉ là hôn trán chứ không phải hôn môi, càng giống như cử chỉ thân mật của người thân với nhau, nhưng xung kích mang đến lại như đánh thức tâm thần phong bế bấy lâu của nàng.
- Lệnh Nhi... A …
Lục phu nhân bỗng chợt hồi thần, tựa hồ hồn về lại xác, sắc mặt tức thì đỏ lên, đưa tay đánh lên người Hứa Bất Lệnh, còn dùng chân đá, theo bản năng giận mắng một câu:
- Ta là dì ngươi!
Dứt lời, Lục phu nhân triệt để hồi thần, sửng sốt nhìn Hứa Bất Lệnh sinh long hoạt hổ còn dám khinh bạc mình, nước mắt tuôn ra, ôm lấy Hứa Bất Lệnh, “Oa... khóc nức nở thành tiếng.
Hứa Bất Lệnh ôm lấy Lục phu nhân, nghĩ nghĩ, lại che kín miệng nàng.
- Ô ô ô...
Lục phu nhân nước mắt như mưa, phát giác Hứa Bất Lệnh thật sự tốt lên, liền dùng tay nện không ngừng lên lưng Hứa Bất Lệnh, có thiên ngôn vạn ngữ lại không thốt được nên lời, chỉ còn mỗi tiếng khóc nức nở không thôi.
Hứa Bất Lệnh ngập ngừng một lúc, quyết định không trực tiếp nói ra hết thảy chân tướng cho Lục phu nhân, rốt cuộc từ đầu đến cuối Lục phu nhân đều chẳng biết gì, tốt nhất đợi qua vài ngày cảm xúc ổn định rồi từ từ nói sau.
- Ô ô ô...
Tiếng nghẹn ngào không ngừng, Lục phu nhân vốn chẳng có mấy khí lực, lúc này không biết lấy sức lực từ đâu, gắt gao ôm chặt Hứa Bất Lệnh, siết cho hắn thở hết nổi.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, cũng nhẹ nhàng ôm lấy Lục phu nhân, thỉnh thoảng còn len lén hôn lên mặt nàng.
- Ta... Ô ô... Di...
Lục phu nhân lắp bắp mơ hồ, đến sau không thèm né nữa, cánh tay dần dần hư nhược, cứ vậy sấp trên bả vai Hứa Bất Lệnh, thì thào nỉ non như có như không.
Sắc trời tối dần, đợi khi binh mã đi theo đóng trại an doanh xong, Lục phu nhân mới lần đầu tiên trong mấy ngày qua ngủ thiếp đi.
Hứa Bất Lệnh khẽ khàng đặt Lục phu nhân lên giường, nghĩ nghĩ, lại hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó mới vô thanh vô tức đi ra khoang xe.
…