- Vâng!
Tín sứ vội vàng mở ra giấy Tuyên, quét mắt nhìn một lượt, sau đó sảng giọng đọc:
- Ô hô ai tai!
Tội thần gần đây luyện binh ở Tần Châu, chợt được đến thám báo truyền tin, nói mặt nam hạt cảnh Bắc Tề binh lực trống rỗng, liền cùng phụ tá định ra đại kế mượn đường Thanh Thủy xuất binh công hạ Vọng Nam Quan!
Dịp tốt một giáp chưa hẳn đã có, thời cơ không thể mất, dụng binh mà chưa kịp thỉnh thị thánh thượng, còn mong thánh thượng tha tội.
Tội thần mang theo tám vạn quân công đánh Vọng Nam Quan, không ngờ trên đường hành quân lại chợt nghe tin nghịch tử khi quân phạm thượng, đúc phải sai lớn đủ để tru cửu tộc.
Tội thần vốn nên tuột đi mãng bào kim quan, khoái tốc về kinh chịu tội, nhưng đối diện cơ hội trời cho, Nguyên Châu vừa vỡ Đại Nguyệt triều ta liền có thể nhất thống tây bắc, chiến cơ không thể lỡ mất, đành tiếp tục cấp tốc hành quân, tranh thủ sớm ngày công phá Vọng Nam Quan.
Hiện nay Vọng Nam Quan đã phá, tội thần đã hoàn thành di nguyện phụ vương, không mặt mũi nào sống tạm trên đời, trong ngày liền sẽ rút quân, khởi hành tới Trường An nhận phạt.
Hứa gia ba đời trung liệt, vì Tống thị tận trung sáu mươi năm, chưa từng nghĩ sẽ bị kẻ xấu hãm hại, phạm phải tội lớn liên lụy cửu tộc.
Ván đã đóng thuyền, tội thần chỉ mong thánh thượng nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, hợp táng tổ tôn ba người chúng ta vào một nơi mộ phần, sừng sững đứng cùng Thiên Dương Quan, tiếp tục bảo vệ biên giới cho Đại Nguyệt!
Tội thần Hứa Du, kính thượng!
Tín sứ đọc xong liền nhìn về phía văn võ toàn triều.
Văn võ bá quan và Tống Kỵ suy xét khoảnh khắc, còn chưa hồi thần, Tiêu Sở Dương đã vội đưa tay tức giận nói:
- Làm càn, Vọng Nam Quan đều đánh xuống rồi, Bắc Tề binh lực trống rỗng không đi đánh Nguyên Châu, rút quân cái gì, tứ chết cái gì, mau mau, đưa tin cho Túc Vương, nhất định phải giữ vững Vọng Nam Quan!
Triều thần cũng kịp hồi thần, tiếng huyên náo lần nữa tứ khởi:
- Đúng vậy! Gặm sáu mươi năm, thật không dễ dàng mới phá được Vọng Nam Quan, ai nấy đều biết “Tướng ở bên ngoài có thể không nghe quân lệnh, lúc này còn rút quân gì nữa, tiếp tục đánh thôi!
- Ai muốn giết tổ tôn ba người các ngươi, còn hợp táng chung một mộ phần, nói khó nghe như vậy...
- Thánh thượng đặc xá Hứa Bất Lệnh rồi, đã bảo bị kẻ xấu hãm hại …
Quần thần nghị luận khoảnh khắc liền có người đưa mắt nhìn về phía thiên tử Đại Nguyệt.
Chẳng qua lúc này, sắc mặt đại bộ phận thần tử đều có vẻ cổ quái muốn nói lại thôi.
Vừa rồi đã đoán được Tống Kỵ úp tay làm mưa, lật tay thành mây, bày cái bẫy rập, chờ Túc Vương nhất mạch nhảy đi vào.
Đây vốn là nước cờ cực diệu, vừa có thể tước phiên, cầm về Tần Châu, Vị Châu, lại không đến nỗi bức phản Túc Vương, hơn nữa còn thể hiện ra khí độ của bậc anh minh chi chủ, thậm chí khiến Túc Vương cảm động rơi nước mắt, có thể nói ăn thông trên dưới.
Nhưng giờ Túc Vương không tạo phản, còn sửng sốt thừa dịp Bắc Tề binh lực trống rỗng đánh xuống Vọng Nam Quan, biết tin nhi tử giết hoàng đế đều kiên quyết không lùi, sẵn sàng tinh thần bị chém đầu cả nhà cũng quyết phải công hạ Vọng Nam Quan rồi tính.
Cái gì là rường cột nước nhà? Đây chính là rường cột nước nhà!
Mấy ngày trước Tống Kỵ còn nói Túc Vương trung nghĩa, xem như huynh đệ, trước nay vẫn luôn nhất mực tín nhiệm Túc Vương.
Giờ thì hay rồi, Túc Vương không cô phụ thánh thượng tín nhiệm, trung nghĩa khả gia .
Mang binh ra Tần Châu là không đúng, nhưng người ta chỉ mượn cái đường mà thôi, mục đích là nhằm phòng ngừa chiến cơ bị lộ, bắt lại thám báo không lập tức thỉnh thị, chuyện này vốn cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa Vọng Nam Quan đều đánh xuống, mới vừa lập được bất thế chi công, ngươi lại bởi vì chút chuyện nhỏ đi chọc giận người ta?
Giờ mà tước phiên, dù Túc Vương đáp ứng, hai mươi vạn tướng sĩ Tây Lương vừa mới lập công có chịu đáp ứng không?
Thế chẳng phải bức Túc Vương hoàng bào gia thân thì là gì?
Nhìn ngôn từ khẩn thiết trong thư Túc Vương gửi tới mà xem, “Nghịch tử tội đáng chết vạn lần “Tổ tôn ba người hợp táng một mộ phần, sừng sững cùng Thiên Dương quan, tiếp tục bảo vệ biên giới cho Đại Nguyệt! .
Giờ Hứa Bất Lệnh có giơ đầu ra cho ngươi chém, liệu ngươi có dám chém không?
Trước kia Hứa Bất Lệnh thí quân, Túc Vương vì cứu con trai đánh tới Trường An là tạo phản, vô cớ xuất binh, tất không làm nên chuyện.
Nhưng giờ đã nói rõ Hứa Bất Lệnh bị lừa gạt, chính miệng thiên tử giải oan cho hắn.
Túc Vương mượn đường hành quân, trung liệt lại lập được đại công.
Nếu hoàng đế không có nửa điểm lý do, chuyển tay liền chém con nhà người ta, rồi lại tước phiên, ngươi thử hỏi tướng sĩ biên quân đáp ứng không, thiên hạ bách tính có phục không?
Thiên tử mà làm thế chính là ngu dốt vô đạo, rất có thể sẽ quang minh chính đại trình diễn một màn “Túc vương phạt kỵ.
Lấy thanh danh cả nhà trung liệt của Hứa gia và dư uy của Hứa Liệt, ngươi xem có thành được thế hay không?
Việc đã đến nước này, văn võ bá quan biết chiêu này của Túc Vương chính là một đao như thần, Tống Kỵ muốn tước phiên đã là điều không thể, xé phá da mặt cường hành tước phiên lại càng không khả năng.
Giờ điều cần làm không phải là phạt như thế nào, mà là thưởng như thế nào mới không khiến tướng sĩ hàn tâm.
Hạ cờ đầy bàn, thắng bại lại chỉ cần con quân!
Thua chính là thua!
Trong kim điện, bách quan chết lặng, ai nấy đều cúi mặt hướng về phía Tống Kỵ, chờ đợi vị đế vương này đưa ra hồi đáp.
Sắc mặt Thôi Hoài Lộc rất khó coi, tưởng muốn móc ra sai sót của Túc Vương, nhưng lúc này lại không cách nào mở miệng.
Thôi gia và Tống Kỵ bố cục nhiều năm, từ khi phát hiện Tống Ngọc có tâm soán vị liền bắt đầu bố cục, mục đích chính là vì muốn nhân cái bẫy này, một hơi tước bỏ quyền thế của đám môn phiệt Hứa, Lưu, Hàn, Tiêu, Lục, mà then chốt trong bố cục này chính là Hứa Bất Lệnh.
Từ đầu chí cuối tử sĩ Đinh đều chưa từng phản bội Tống Kỵ, sau khi đánh cắp Tỏa Long Cổ trong nội khố giao cho Yến Vương Tống Ngọc liền một mực chăm chú theo dõi nhất cử nhất động bên này.
Tống Ngọc cũng tính là không kém, thành công bức Hứa Bất Lệnh đến tuyệt cảnh, đồng thời dụ hắn khóa định ánh mắt lên thân Tống Kỵ.
Đáng tiếc Tống Ngọc tính sai Hứa Bất Lệnh trung thành, không ngờ đánh đến độ gần chết ngay trên Thái Cực Điện.
Cũng may Tống Kỵ có chuẩn bị từ trước, trong thời gian sáu năm nắm giữ Tỏa Long Cổ, bằng vào quốc lực cường đại cường hành chế ra giải dược Tỏa Long Cổ, nhờ đưa đàn rượu giải độc mới khiến Hứa Bất Lệnh tiếp tục làm quân cờ.
Mà trên Vọng Giang Đài, Tống Kỵ chẳng qua chỉ là thả ra thế thân, đeo mặt nạ da người làm bia ngắm.
Nếu không bằng vào một mình Hứa Bất Lệnh, há có thể thích sát thiên tử Đại Nguyệt ngay trước mắt bao người.
Đây vốn là cục diện tất thắng, Túc Vương kìm nén không được, chỉ cần suất quân bước ra Tần Châu liền thành thịt cá mặc người cắt mổ.
Tiêu Sở Dương đột nhiên biến thành thác cô chi thần ra sức bảo vệ hoàng tử thì cũng thôi, vốn tạm thời hoàng thượng cũng chưa cách nào thật động được tới Tiêu gia.
Nhưng Tống Kỵ và Thôi gia vạn vạn không nghĩ tới, Túc Vương Hứa Du cũng đột nhiên biến thành trung thần nghĩa sĩ “Quân muốn thần chết thần không thể không chết.
Vốn là cục diện cực tốt để đè sập đối phương, lại bởi vì Túc Vương bị điên chạy đi đánh Nguyên Châu, nháy mắt liền thành cá mặn lật thân.
Tuy nhổ bỏ được hai nhà Lưu, Hàn, không tính là cả bàn đều thua, nhưng Hứa gia chắc chắn không động được.
Chẳng qua, Hứa Bất Lệnh đã trúng Tỏa Long Cổ, không còn sống được lâu nữa.
Vốn Tống Kỵ còn định sau khi tước phiên sẽ lấy ra giải dược kéo dài tính mạng cho Hứa Bất Lệnh, nhưng giờ xem ra không cần .
Tống Kỵ chắp hai tay sau lưng, sắc mặt hờ hững như thường, chỉ là nắm tay siết chặt, thoáng trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng đến:
- Túc Vương quả nhiên không khiến Trẫm thất vọng!
Hứa Bất Lệnh bị Yến Vương hãm hại, vốn không nên chịu phạt.
Túc Vương trung tâm cảnh cảnh, mượn đường phá Vọng Nam Quan, đây là công lớn, càng không thể khiến công thần phải chịu bạc đãi.
Túc Vương có lòng như thế, Trẫm rất an vui!
Chỉ là Hứa Bất Lệnh thân trúng Tỏa Long Cổ, không có thuốc nào cứu được, chỉ sợ ngày giờ không nhiều.
Ngay trong ngày liền đưa Hứa Bất Lệnh về lại phong địa, để cho phụ tử đoàn tụ.
Lệnh Túc Vương tiếp tục công chiếm Nguyên Châu, nếu có thể đánh xuống Nguyên Châu Thành, cương vực mặt tây Long Đức sẽ là phong thưởng của Túc Vương.
- Thánh thượng anh minh!
Triều thần nghe vậy liền không khỏi thở phào một hơi.
Tống Kỵ ném cờ nhận thua là được, nếu cứ phải muốn cường hành tước phiên, vậy lại to chuyện .
Còn về phần phong thưởng, Túc Vương đã thưởng không thể thưởng, trừ địa bàn ra thì không còn gì để cấp nữa cả . Đất phong mười hai châu vốn đã lớn đến đáng sợ, lại thưởng thêm nửa châu cũng chẳng thay đổi được gì, rốt cuộc như thế cũng đỡ hơn là khiến tướng sĩ hàn tâm.
Việc gấp bây giờ là đưa cái đứa nhóc xui xẻo Hứa Bất Lệnh này về lại đất phong.
Hiện tại Hứa Bất Lệnh đã phát điên, còn trúng Tỏa Long Cổ không thuốc nào chữa được, nếu thật chết ở Trường An, thiên tử liền khó mà ăn nói với Túc Vương lẫn bàn dân thiên hạ.
Bách quan hơi chút thương thảo, liền cũng không có dị nghị gì.
Tống Kỵ hít một hơi thật sâu, quét mắt nhìn về hướng tây bắc,sau cùng vẫn có vài phần không cam tâm, trầm giọng nói:
- Bãi triều!
Thanh âm vang dội, truyền xa ngoài điện.
Văn võ bá quan đều bị chấn run.
…