Thế Tử Thật Hung

Chương 343: Surprise motherfucker

Chương Trước Chương Tiếp

- Kính Nguyên đại thắng! Kính Nguyên đại thắng! Kính Nguyên đại thắng! ...

Chiến báo biên quân đại thắng vang lên trong kim điện, vốn nên là thời khắc lịch sử toàn quốc khánh chúc, nhưng lúc này văn võ bá quan lại đều ngây dại nhìn tên tín sứ kia, ngơ ngác không biết có phải nhầm lẫn gì hay không.

Ai nấy đều đang đợi tin tức từ Túc Vương, ngươi hô Kính Nguyên đại thắng cái gì vậy? Kính Nguyên thuộc Bắc Tề, nơi đó thì liên quan gì tới Túc Vương?

Ngay cả Tống Kỵ cũng lộ vẻ mờ mịt, không hiểu nổi đến cái lúc này rồi, tại sao lại chờ được tin tức như vậy.

Trong bách quan, chỉ có Tiêu Sở Dương lộ ra thần sắc như trút được gánh nặng, ngay khi bách quan còn đang mịt mờ liền đã mở miệng hỏi dò:

- Nói! Kính Nguyên làm sao?

Tín sứ nâng ống giấy quỳ gối trên đất, sắc mặt mang theo mấy phần hưng phấn, sảng giọng nói:

- Đêm ngày mười một tháng năm, Túc Vương mang theo bốn vạn kỵ quân nhân đêm tối tập kích Bắc Tề Vọng Nam Quan, đổi kỵ quân thành bước tốt công thành, chỉ dùng một đêm liền công phá Vọng Nam Quan ở biên giới Bắc Tề, bắt sống tướng địch, chém hơn một vạn. Nguyên Châu binh lực trống rỗng, đại tướng quân Đồ Thiên Sở đã dẫn theo ba vạn quân bức thẳng Nguyên Châu thành, lúc này hẳn đã kéo binh đến dưới thành, đại thắng a! ...

Một hơi gấp gáp nói xong, nước miếng văng tung tóe, kích động khó mà kìm nén.

Quần thần lập tức ồ lên, lúc này mới rõ ràng “Kính Nguyên đại thắng là ý gì!

Chẳng qua triều thần lại không bởi vì chiến báo khai cương khoách thổ này mà kích động, ngược lại đều lộ vẻ nghi hoặc, có chút khó mà tin tưởng.

Thôi Hoài Lộc cùng theo thiên tử bố cục nhiều năm là người đầu tiên nhảy đi ra, chất vấn quát hỏi:

- Nói hươu nói vượn, Hứa Du sao lại mang binh đánh Bắc Tề? Ngươi...

Nói tới đây, lời bỗng im bặt mà dừng.

Văn võ bá quan cũng lập tức im tiếng, cảm giác được có gì đó không đúng.

Lời Thôi Hoài Lộc vừa nói chính là nói nhảm, Túc Vương trấn thủ tây bắc, toàn tuyến đối địch với Bắc Tề Tả Thân Vương, vốn chính là đang giao chiến với Bắc Tề, cái gì gọi là sao Hứa Du lại mang binh đánh Bắc Tề?

Tiêu Sở Dương nhíu mày, đảo mắt nhìn sang Thôi Hoài Lộc:

- Thôi công cảm thấy, Túc Vương hẳn nên binh đi đánh chỗ nào?

- ...

Thôi Hoài Lộc nghẹn ứ nguyên một cục máu trong ngực, trừng nhìn Tiêu Sở Dương đang muốn bỏ đá xuống giếng, lại không thốt được nên lời.

Nguyên một đám triều thần đợi ở Trường An Thành ba ngày, rốt cục đang đợi cái gì?

Đợi Túc Vương mang binh đi đánh Trường An hoặc là lui binh.

Con trai Túc Vương đều giết hoàng đế, sắp phải bị chém đầu cả nhà, hắn mang theo tám vạn đại quân đi ra Tần Châu, không nhắm đến Trường An thì còn đi đâu được nữa?

Hứa Du dù có là kẻ ngu cũng không khả năng lúc này còn tính chuyện đánh Bắc Tề, hắn mưu đồ cái gì?

Những lời này văn võ bá quan đều biết, nhưng tin tức từ tiền tuyến đã truyền tới, Túc Vương mang binh đi đánh Bắc Tề, vậy đồng nghĩa với tạo phản, nếu đã không tạo phản, triều đường há có thể ô miệt nói Túc vương tạo phản.

Người ta ngay cả tính mạng con trai đều không cần, quay về còn có khả năng bị chém đầu cả nhà, lại vẫn chạy đi đánh nhau với Bắc Tề, ngươi còn làm khó người ta?

- ...

Văn võ bá quan, vương hầu tướng lĩnh đều ngơ ngác chẳng hiểu gì, thực sự là có nghĩ nát óc cũng không thông...

-------

Mà ở cách Trường An ngàn dặm, người trong Hắc Thành còn điên tiết hơn xa triều đình Đại Nguyệt.

Bắc Tề Tả Thân Vương Khương Nỗ trực tiếp lật tung chiếc bàn đặt trong soái trướng, sắc mặt tái xanh nhìn đám mưu sĩ đứng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi quát:

- Con mẹ nó, đây là chuyện gì? Sao Hứa Du lại đánh Nguyên Châu? Con trai hắn đến cả hoàng đế đều giết, mang theo tám vạn đại quân đi ra Tần Châu lại không nhắm đến Trường An, đường vòng chạy qua đi đánh lão tử? Lão tử đắc tội hắn? Giết con trai hắn? Hắn có bệnh à? ...

Tiếng mắng chửi vang vọng khắp soái trướng, bên ngoài lại là một đoàn đay rối.

Trần Hiên sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi quỳ trên đất:

- Vương gia bớt giận, giờ không phải lúc để phát nộ, Túc Vương mang theo tám vạn đại quân, từ Thanh Thủy mượn đường đâm thẳng đến Vọng Nam Quan. Quá nửa binh mã mặt nam bị điều đi đánh Sa Châu, quan quân phòng thủ Vọng Nam Quan phòng bị sơ suất, chỉ trong một đêm liền bị trọng binh phá quan, nếu còn không mau xua quân đi về tiếp viện, Nguyên Châu vừa vỡ, trước mặt chính là bình nguyên Mạc Bắc, Hứa Du có thể đánh rốc thẳng tới kinh đô Bắc Tề.

- Mẹ nó!

Khương Nỗ giơ tay quất một tát lên mặt Trần Hiên, phẫn nộ quát:

- Ngươi để lão tử dốc hết toàn lực đi đánh Sa Châu, Hứa Du lại chạy đi đánh Nguyên Châu, giờ hơn sáu trăm dặm đường, làm sao đi về cứu viện?

Khóe miệng Trần Hiên rướm máu, quỳ trên đất gấp giọng nói:

- Nhất định phải gấp rút đi về tiếp viện, đánh xuống Sa Châu, Hứa Du cùng lắm là ném mất Tây Vực, nhưng Nguyên Châu bị hạ, Đại Tề ta khả năng liền đi đứt, chúng ta thua không nổi, không thể để mất Nguyên Châu được!

Khương Nỗ tức đến phát điên, đưa tay chỉ vào Trần Hiên:

- Vọng Nam Quan trấn giữ sáu mươi năm không phá, Hứa Liệt cũng không đánh xuống được, lại bị đồ ngu ngươi hại ném mất, ngươi...

Trong cơn nóng giận, Khương Nỗ đang định rút đao.

Đám mưu sĩ tại trường vội vàng nhào lên ngăn cản, khuyên nhủ Khương Nỗ rút quân đi về, làm sao cũng phải bảo vệ được Nguyên Châu rồi trị tội sau.

Khương Nỗ không thể làm gì, vứt đao xuống đất:

- Rút quân, khoái tốc hồi phòng.

- Nhanh nhanh nhanh...

------

Mà lúc này, ở Trường An, trên kim điện trong đại nội hoàng thành, văn võ bá quan cuối cùng cũng hồi thần.

Trên mặt Tống Kỵ hiện đầy vẻ không thể tin, vô thức tiến lên trước một bước:

- Vọng Nam Quan phá? Quân đội đã chiếm Vọng Nam Quan?

Tín sứ mặt mang hưng phấn, giơ cao ống giấy:

- Thiên chân vạn xác, Quách Trung Hiển tướng quân sau khi phát giác Vọng Nam Quan có dị dạng liền đích thân dẫn binh tiến đến chi viện, ngoài thành chất thành kinh quan, cắm lên vương kỳ Túc Vương, mệnh mạt tướng tám trăm dặm khẩn cấp hồi kinh bẩm báo, đúng thật đã phá quan!

- Hoa …

Lúc này văn võ toàn triều mới lấy lại tinh thần, nguyên một đám thần tử không khỏi hiện vẻ hưng phấn, đến độ quên luôn cả chuyện vừa rồi, miệng gào thét “Đại thắng, đại thắng a.

Thôi Hoài Lộc và đám tam công cửu khanh đều lộ vẻ kinh nghi, nếu không phải tín sứ dám chắc như vậy, bọn họ đều cho rằng đây là kế điệu hổ ly sơn của Túc Vương.

Nguyên Châu trọng yếu cỡ nào không cần nói cũng biết, đấy là phiến ván cầu cắm vào mặt tây bắc của biên giới Bắc Tề, Nguyên Châu vừa vỡ, thảo nguyên Mạc Bắc liền không hiểm để thủ, Nguyên Châu không phá, Bắc Tề tùy thời có thể xua quân xuất quan, trên lấy Tây Lương, dưới đánh Quan Trung, có thể nói tiến thoái tự nhiên.

Khu vực binh gia tất tranh này, một giáp trước lúc mới khai quốc đều không đánh được, cũng là châu duy nhất Đại Nguyệt chưa thể thu phục.

Phòng tuyến Nguyên Châu một mực là do Quách Trung Hiển phụ trách thảo phạt, còn phòng tuyến Túc Vương thì ở Túc Châu Sa Châu, phân thành một đông một tây. Chẳng qua Túc Vương chạy đi đánh Nguyên Châu cũng là chuyện tốt, không vấn đề gì cả.

Nếu đặt vào lúc bình thường, Túc Vương Hứa Du đột nhiên lên cơn công phá Vọng Nam Quan, đấy tuyệt đối là tin vui toàn quốc khánh chúc, bởi vì chỉ cần đánh xuống Nguyên Châu, bản đồ Đại Nguyệt chỉ còn thiếu mỗi Ngũ Lĩnh Đạo liền nhất thống thiên hạ, công lao khai cương khoách thổ như thế, đối với bất kỳ một vị quân vương nào mà nói thì cũng đều có sức hấp dẫn vô cùng lớn, Tống Kỵ có ban “Cửu Tích cho Túc Vương cũng không quá đáng.

Nhưng giờ rõ ràng không nên là lúc phá quan.

Hứa Bất Lệnh mới vừa giết hoàng đế, Túc Vương nhận được tin liền mang binh đi ra Tần Châu.

Con mẹ nó, đây không phải tới đánh Trường An cứu con trai thì là gì?

Tội thí quân tất bị tước phiên, chém đầu cả nhà, con trai cũng chết chắc.

Túc Vương đầu óc có bệnh mới không chút phòng bị triều đình, cứ thế đi đánh Bắc Tề.

Đây là đang nghĩ gì? Phải thế nào mới có thể làm ra loại chuyện xả thân tận trung với nước như thế?

Quần thần huyên náo khoảnh khắc liền lần nữa trầm mặc, đến giờ vẫn khó mà tin tưởng Túc Vương lại chạy đi đánh Nguyên châu, không động cơ, không đạo lý, dựa vào cái gì nha?

Thôi Hoài Lộc ngây người một lúc, sau đó nhìn vào tín sứ hỏi:

- Túc Vương có thư không?

Tín sứ vội vàng mở ống, lấy ra cuộn giấy bên trong.

Tống Kỵ chắp hai tay sau lưng, nắm tay siết chặt, trầm giọng nói:

- Đọc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)