Thế Tử Thật Hung

Chương 342: Kiếm bôi tương minh đồ đại long

Chương Trước Chương Tiếp

- Hổ …

- Hổ …

- Hổ …

Dưới quần sơn cách kinh thành ba trăm dặm, tiếng la giết chấn thiên vang vọng đầu tường.

Trên khoáng dã ngoài quần sơn, thi hài khắp đất, mã thất vô chủ mạn vô mục đích đi lại trên đất bùn vất vưởng tàn thi, quân sĩ giáp đen tay ôm cung tiễn, rút ra mũi tên trên thi thể, nhặt lên chuôi đao ném lên xe nhỏ, gặp phải bại quân còn đang kêu rên liền tiện tay bổ thêm một đao.

Dưới tường thành quan ải hùng tráng chất đầy thi thể, tường thành cắm chi chít vũ tiễn bắn ra từ cường nỏ, rất nhiều người bị nỏ tiễn trực tiếp đính lên tường thành, trường thang và xe công thành chất đống, không ít còn bị dầu lửa châm đốt bốc lên khói đen.

Tây Lương quân chém giết nguyên đêm, tới tiểu trấn sau quan ải tìm rượu thịt thức ăn, thuận tiện móc ra đào binh quân địch đang tứ xứ chạy trốn, kéo đến dưới quan ải chém đầu, dựng lên một “kinh quan* ngay trước mặt quan ải .

*kinh quan: đầu lâu chất đống thành gò

Hơn một vạn đầu lâu tích thành kinh quan, cao chừng mười trượng, Tây Lương quân thân khoác giáp đen thỉnh thoảng lại xách theo mấy đầu lâu đẫm máu, đạp qua vô số đầu lâu, đặt lên trên đỉnh kinh quan.

Dưới ánh ban mai, mặt đất đã biến thành biển máu, mùi máu tươi gắt mũi vờn quanh, ở xa hơn mười dặm đều có thể ngửi được.

Cờ xí trên quan ải bị chặt đứt, đổi thành vương kỳ màu đen của Túc Vương.

Nam tử tóc trắng thân khoác mãng bào, lẻ loi ngồi trên đỉnh lâu thành, trong tay cầm một chiếc hồ lô rượu màu trà xanh, nhìn xuống kinh quan vừa được chất đống lên, ánh mắt bình thản không một tia gợn sóng.

- Vương gia, kinh thành gửi thư!

Dưới cửa thành, quân sư Nhạc Cửu Lâu tung người bay lên đỉnh lâu, đứng ở bên cạnh Hứa Du, đưa ống giấy chứa thánh chỉ cho hắn, đồng thời đảo mắt nhìn ra quần sơn sau lưng:

- Vương gia, có phải chúng ta đánh quá nhanh rồi không. Vốn tưởng chí ít phải mất ba ngày mới có thể phá quan, không ngờ chỉ một đêm liền phá, quân phòng thủ tựa hồ không có bao nhiêu.

- Không bao nhiêu mới tốt, để Đồ Thiên Sở tiếp tục đánh, đánh tới có người mới thôi.

Hứa Du thả xuống hồ lô rượu, mở ra ống giấy vừa được đưa tới, quét mắt nhìn qua, khẽ gật đầu nói:

- Thánh thượng xem bản vương như huynh đệ thủ tích... Tội thí quân không tại Lệnh Nhi... Tước đi hai châu Tần, Vị ...

Hứa Du đứng dậy, tử tế đánh giá thánh chỉ mới vừa đưa tới:

- Lệnh Nhi tính chuẩn thật, quả nhiên thánh thượng muốn tước phiên bản vương, hạ đao vừa vặn, không nhiều không ít, bản vương muốn phản đều không có cớ, không mở miệng được.

Nhạc Cửu Lâu đi tới quét nhìn thánh chỉ một lượt:

- Đương kim thánh thượng tuyệt không phải hạng tầm thường, chiêu thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế này, đúng là ngoan lạt.

- Thế mà năm đó bản vương còn coi hắn là huynh đệ, phi …

Túc Vương Hứa Du chửi đổng một tiếng, nhảy xuống thành lầu, nghiêng đầu liếc nhìn kinh quan ngoài thành, liền tiến vào cửa thành lầu bên trong soái trướng, tại trên thư án mở ra tờ giấy, hơi chút ấp ủ hạ:

- Lão Nhạc, viết thế này, liệu thánh thượng có một đao chém đầu Lệnh Nhi không?

Nhạc Cửu Lâu đứng ở trước mặt, châm chước một phen rồi nói:

- Chém cũng được, chém xong vương gia liền có cớ, đánh thiên hạ cũng danh chính ngôn thuận .

Hứa Du giơ bút ấp ủ một phen, bắt đầu bệnh đau tim thủ, viết xuống từng hàng chữ trên giấy Tuyên...

-------

Đảo mắt đã là ba ngày sau.

Trần Thương đến Trường An cách nhau ba trăm dặm, ở giữa là ba đạo quan ải, hai mươi vạn Đại Nguyệt Tây quân cơ hồ không chợp mắt.

Quách Trung Hiển ngày đêm đứng trên đầu thành Trấn Hổ Quan, chờ đợi trường cảnh Thiên Dương Quan lần nữa mở ra, Tây Lương thiết kỵ thế như thủy triều xông tới.

Đã từng phái không ít thám báo vượt qua Thiên Dương Quan tra xem động tĩnh hành quân của Túc Vương, đáng tiếc vừa qua Thiên Dương Quan liền như bốc hơi khỏi thế gian, thám báo có đi không về, đi đến chỗ nào rồi đều không dò xét ra được, chỉ có thể ngày đêm nghiêm phòng tử thủ, chờ đợi ngày chạm trán với Tây Lương thiết kỵ.

Mà bên trong Trường An Thành, bầu không khí vẫn hoàn toàn tĩnh mịch.

Hứa Bất Lệnh bị áp ra từ trong thiên lao, an trí trong một tòa trạch viện phụ cận hoàng thành để cứu trị, bởi vì trước đó Hứa Bất Lệnh đã uống độc dược trở tắc khí huyết, cộng thêm Tỏa Long Cổ vẫn còn, trước mắt chính đang nằm trên giường bệnh thoi thóp giả chết.

Ngự Lâm Quân lôi lệ phong hành, trực tiếp xét nhà Lưu gia Hàn gia, chém đầu Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du, thanh trừng một lượt trên dưới võ quan trong triều, người tham dự soán vị đều bị chém, cơ hồ giết đến máu chảy thành sông.

Đây vốn là đại sự chấn động triều dã, nhưng lúc này triều dã đã bị chấn cho mơ hồ, căn bản không hơi đâu đi quan tâm hai tướng môn thế gia chết sống. Ai nấy đều không chớp mắt nhìn chằm chằm tây bắc, sợ Quách Trung Hiển khẽ đụng liền vỡ, vương kỳ Túc Vương đột nhiên xuất hiện bên ngoài Trường An Thành.

Ngay cả Tống Kỵ cũng ngày ngày ngồi trong Thái Cực Điện chờ đợi Túc Vương hồi âm, mặc dù liệu định Túc vương có đường lui sẽ không đồng quy về tẫn, nhưng trước khi lấy được tin tức xác thực, hắn vẫn không khỏi có chút hoảng loạn.

Chính trong bầu không khí khiến ai nấy đều đứng ngồi không yên kia, tránh nóng sơn trang ngoài thành xảy ra một chuyện.

Thái hậu tĩnh dưỡng ở tránh nóng sơn trang, sau khi biết được chuyện Tống Ngọc và Tống Kỵ huynh đệ tương tàn liền bi ai oán giận, cảm thấy không giáo dục tốt tử tự, có thẹn với tiên đế, lưu lại tuyệt bút rồi trực tiếp tự sát, tung một mồi lửa đốt sạch tránh nóng sơn trang.

Đây vốn cũng nên là đại sự, nhưng đang lúc khẩn yếu quan đầu, triều thần và Tống Kỵ thậm chí không thời gian đi để ý, chỉ an bài thái giám và người Tiêu gia đi xử lý.

Về phần thái hậu đột nhiên tự sát, thực ra tử tế nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý. Đế vương gia huynh đệ tương tàn chính là bê bối để lại tiếng xấu muôn đời, thái hậu thân làm đích mẫu của hai người, vốn có trách nhiệm quản giáo vô phương, lại cô đơn quạnh quẽ trong cung nhiều năm, vì thế mà không nghĩ thông dẫn đến tự sát tạ tội cũng tính là trinh liệt.

Thái hậu tuổi tác không lớn, vốn cũng không có tiếng nói gì đáng kể, lúc này ảnh hưởng mang đến thậm chí còn không lớn bằng chuyện Lưu gia, Hàn gia bị xét nhà, sang ngày thứ hai về cơ bản liền bị quên lãng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi chiến báo từ tây bắc truyền về.

Đáng tiếc thám báo liều chết xuyên qua Thiên Dương Quan được đến tin tức, lại đều Túc Vương đang hành quân tới Thiên Dương Quan, tốc độ không nhanh không chậm, ven đường chặt cây làm khí giới công thành, rõ ràng có ý chuẩn bị ác chiến.

Mà bởi vì đệ nhất hùng quan tây bắc Thiên Dương Quan nằm trong tay Túc Vương, triều đình vô cùng bị động, xuất quan trực tiếp bình định chưa hẳn đã công phá được Thiên Dương Quan, lại cũng không thể để Túc Vương tự mình mở ra Thiên Dương Quan, sau đó sai Quách Trung Hiển dẫn theo đại quân đi chặn đánh.

Nhưng dù công phá được Thiên Dương Quan, trên bình nguyên bọn hắn cũng đánh không lại Hứa gia quân lấy kỵ binh nghe danh thiên hạ, đi ra ngoài chính là tìm đường chết, chỉ có thể ở trong Trấn Hổ Quan điên cuồng đào hào rãnh xây lô cốt, chờ đợi Túc Vương tới công.

Một ngày, hai ngày, ba ngày!

Rốt cuộc, ngày thứ ba sau khi chính biến Thái Cực Cung xảy ra, một thớt phi mã trực tiếp xuyên qua cửa cung, trên tay giơ cao ống giấy, sau lưng cắm hoàng kỳ, trực tiếp chạy thẳng tới Thái Cực Điện.

Tống Kỵ đứng bật dậy từ trên long ỷ, song quyền nắm chặt.

Văn võ bá quan đã ba ngày ba đêm không chợp mắt lập tức náo động, nhìn về phía tín sứ chạy tới. Chờ đợi nghe chiến báo can hệ đến quốc vận Đại Nguyệt.

Giờ này khắc này, tin tức truyền về từ tây bắc chỉ có ba loại khả năng.

Một là Túc Vương Hứa Du tiếp nhận xử phạt, lui binh cắt nhường hai châu Tần, Vị, giải mối họa trong lòng triều đình suốt sáu mươi năm qua.

Bách quan tự nhiên đều ngóng trông tin tức tốt này, triệt để đuổi Túc Vương chạy tới tây bắc khô cằn, sau này không cần phải lo lắng Túc vương tạo phản. Đây cũng là tin tức có khả năng cao nhất.

Hai là Túc Vương Hứa Du không chấp nhận xử phạt, công phá Trấn Hổ Quan tiếp tục đánh tới Trường An.

Đây chính là tin dữ, nếu phá Trấn Hổ Quan chỉ trong ba ngày, tiếp sau liền tất sẽ không chiến tự vỡ. Thục Vương, Sở Vương còn chưa chạy tới, sợ rằng thật phải chuẩn bị tử thủ Trường An chờ cứu viện, đấy còn phải dựa vào sáu vương không linh cơ khẽ động đứng ngoài nhìn thì mới có thể thủ được.

Khả năng cuối cùng chính là lão tướng Quách Trung Hiển đại hiển thần uy, mang binh diệt Tây Lương quân, chém Túc Vương Hứa Du ở dưới ngựa.

Khả năng này gần như là con số không, văn võ bá quan thà tin rằng Quách Trung Hiển quy hàng, chứ tuyệt sẽ không tin Quách Trung Hiển chém được Túc Vương. Nếu Hứa gia dễ diệt như vậy, thiên tử đâu cần phải vất vả bố cục đối phó bao năm qua.

Sạt sạt sạt …

Rất nhanh, tín sứ chạy vội trên ngự đạo, vọt vào Thái Cực Cung.

Quần thần gấp gáp tiếng lại, sốt sắng thúc giục:

- Tình hình chiến sự thế nào?

- Hứa gia chiến hay hàng?

- Trấn Hổ Quan có thể giữ được không?

...

Tiếng huyên náo dìm ngập Thái Cực Điện.

Tín sứ giơ cao ống giấy, vọt tới trong kim điện quỳ gối xuống, trong ánh mắt sốt sắng của văn võ toàn triều, sảng giọng nói:

- Kính Nguyên đại thắng! Kính Nguyên đại thắng! Kính Nguyên đại thắng! ...

Quần thần:

- (? _? ?)

Tống Kỵ:

- (? _? ?)

….

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)