- Thần tán thành!
Văn võ toàn triều đều khom lưng tán đồng Tiêu Sở Dương.
Tống Kỵ đưa tay vuốt vuốt trán, lộ ra mấy phần không đành:
- Túc Vương và Trẫm tình như thủ túc, hắn trước nay tính cách xung động, trong lòng khẳng định không có ý phản, chỉ là nóng lòng cứu con nên mới ra hạ sách này. Hứa Bất Lệnh bị kẻ xấu hãm hại, thân chịu trọng thương dầu cạn đèn khô, là Trẫm có lỗi với cha con bọn họ, đưa Hứa Bất Lệnh về Túc Châu, để hắn lui binh là được.
- Thánh thượng không thể!
- Thánh thượng!
Triều thần thấy Tống Kỵ khoan hồng độ lượng hiểu lí lẽ như thế, ngược lại đều có chút gấp.
Hứa Bất Lệnh thí quân là có nguyên nhân, chuyện này có thể được khoan thứ, nhưng Túc Vương vì cứu con trai mà tạo phản, há có thể cứ thế bỏ qua.
Phiên vương tay nắm trọng binh, bởi vì con trai giết hoàng đế, liền dẫn theo binh mã tạo phản cứu người, nếu cứ vậy bỏ qua, phiên vương khác học theo thì làm thế nào?
Chẳng qua, cầm cả nhà Hứa gia đi chém đầu cũng là điều không thể, nếu Túc Vương đã tạo phản, căn bản không cách nào chém đầu cả nhà được, nhưng nhất định không thể cứ vậy bỏ qua.
Giờ cần phải có một phương án xử phạt hợp tình hợp lý, vừa khiến Túc Vương chấp nhận, thành thật lui binh trở về phong địa, vừa không làm tổn hại mặt mũi triều đình.
Lần này Thôi Hoài Lộc phản ứng rất nhanh, nhân khi Tiêu Sở Dương còn chưa nghĩ ra phương án xử phạt, liền vội vàng bước ra trước một bước, nói ra mưu đồ ấp ủ bao năm nay:
- Theo thần thấy, Túc Vương nóng lòng cứu con không sai, nhưng vung đại quân ra Tần Châu, hướng thẳng đến Trường An cũng là sự thật. Nếu không phạt, khó mà an lòng bách quan và thiên hạ bách tính. Chẳng qua nể tình Hứa gia cả nhà trung liệt, thánh thượng tước đi hai châu Tần, Vị, để hạt cảnh Túc Vương co lại chỉ còn khu vực Lan Châu, lấy đấy làm khiển trách là được, lại đưa Túc Vương thế tử về Túc Châu, cũng tính là thể hiện thái độ khoan hồng độ lượng của thánh thượng, Túc Vương chắc chắn sẽ cảm kích.
Tống Kỵ lộ vẻ bất nhẫn, do dự hồi lâu, mới như là “chảy nước mắt chém Mã Tắc, thở dài một tiếng nói:
- Thôi thôi, viết một lá thư đưa cho Túc Vương!
- Thánh thượng anh minh!
Thôi Hoài Lộc vội khom lưng, quay đầu đánh mắt ra hiệu cho thái giám đứng gần đó, tỏ ý nhanh đưa tin tức này đến Trần Thương, miễn cho thật đánh lên thì khó mà thu trường.
Bách quan cũng thở phào một hơi, xử phạt thế này rất vừa khéo, đưa con trai trở về, bảo lưu được tước vị, Túc Vương hiển nhiên sẽ không tiếp tục đồng quy vu tận, thấy tốt thì thu .
Mà triều đình cũng có thể qua đó lấy về hai châu Tần Vị...
Nghĩ tới đây, không ít quan viên toàn thân khẽ chấn, đột nhiên hồi thần, có chút khó mà tin tưởng.
Chuyện lần này, làm sao nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ người thắng lớn nhất lại là thánh thượng vừa mới bị chọc một đao...
Qua sự kiện soán vị lần này, sợ rằng tướng môn thế gia Đại Nguyệt phải bị chèn ép thảm, hai nhà lớn nhất trong tướng môn thế gia là Lưu gia, Hàn gia bị nhổ tận gốc, trống ra rất nhiều chức vị cho tướng lĩnh hàn môn, đây chính là chuyện mà Tống Kỵ một mực muốn làm từ lúc kế vị đến nay...
Thiên Dương Quan cách Trường An ba trăm dặm, Tần Châu cách Trường An sáu trăm dặm, hai nơi này đối với triều đình luôn là đinh trong mắt gai trong thịt. Giờ cầm về Thiên Dương Quan và hai châu Tần, Vị, phong địa Túc Vương liền rụt về Lan Châu, cách Trường An tận một nghìn dặm, trên đường còn có tám đạo hiểm quan, rốt cuộc không cần lo lắng Hứa gia mười ngày phá thành ...
Tính toán này...
Quần thần dần dần tỉnh ngộ, ai nấy đều chấn kinh không thôi.
Từ đầu đến đuôi Tống Kỵ tựa hồ chẳng làm gì cả, nhưng đến lúc thu quan cất vó, lại chiếm hết sạch chỗ tốt, còn được thêm uy vọng “Tài đức sáng suốt chi quân, thuận tiện tước bớt quyền lực trong tay tướng môn và Túc Vương nhất mạch, nếu không phải Tiêu Sở Dương biểu hiện tốt, sợ rằng cũng phải chịu một đao.
Quần thần tuy khó mà tin được sự kiện lần này là do thiên tử đứng sau màn giật dây, nhưng thường nói ai thu lợi lớn nhất, hắc thủ sau màn chính là người đó.
Như vậy sau một phen giày vò, Tống Kỵ trực tiếp thanh tẩy sạch sẽ triều đường, uy hiếp tiềm ẩn lưu lại từ thời Hiếu Tông hoàng đế đều bị dọn sạch, một chiêu danh chính ngôn thuận lại dứt khoát quyết đoán như thế, nói Tống Kỵ không biết thật tình, đứa ngu cũng không tin.
Nhưng soán vị chính là Tống Ngọc, giết hoàng đế là Hứa Bất Lệnh, tạo phản là Túc Vương.
Quả thực từ đầu đến cuối Tống Kỵ có vẻ như chưa làm gì cả...
Không đúng!
Triều thần chợt nhớ tới lúc trên Vọng Giang Đài, “Tống Kỵ một mực không thốt nửa lời, thậm chí thẳng đến tận khi bị một kiếm xuyên tim .
Cái tên Tống Kỵ thân khoác long bào kia chắc chắn đã chết, không thể nào cứu sống được.
Mà giờ Tống Kỵ ngồi trên long ỷ kia tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng hoàn toàn không giống như vừa bị đâm một lỗ trên ngực.
Người khi trước là thế thân!
Hay cho kế “Một đào giết song sĩ!
Tống Kỵ đúng thật không làm gì, chỉ mắt lạnh bàng quan.
Tống Ngọc hạ nước cờ chiếu tướng, Tống Kỵ chỉ phái ra thế thân để cho Tống Ngọc giết, nhân đó móc ra nguyên một đám từ Tống Ngọc, Lưu, Hàn cho đến Túc Vương.
Đến sau hiện thân ổn định loạn cục, diệt Lưu Hàn Tống Ngọc, tước đi một phần phong địa của Túc Vương, không chỉ danh chính ngôn thuận, còn khiến người cảm thấy hắn nhân từ, nói không chừng Túc Vương còn cảm động đến rơi nước mắt.
Thủ đoạn này!
Quần thần giơ tay khom lưng, nghe tiếng bước chân từ từ tan biến trên kim điện, trong mắt mang theo vẻ chấn kinh và sợ hãi khó diễn tả bằng lời.
Một quân chủ tâm thuật cường hoành đến vậy, bọn hắn thân làm thần tử há lại không sợ?!
…