Thế Tử Thật Hung

Chương 340: Bệnh đau tim thủ, mưu định thiên hạ. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau một hồi quần ma loạn vũ, thời gian đã đến nửa đêm.

Trong hoàng thành, đèn đuốc sáng trưng, Thái Cực Điện nguy nga lần nữa yên tĩnh lại, khôi phục không khí trang nghiêm trước lúc thượng triều, dù sao giờ này khắc này, triều thần cũng đã tìm lại được chủ tâm cốt.

Tống Kỵ ngồi trên long ỷ, liếc nhìn quần thần vẻ mặt mỗi người mỗi khác bên dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du đang run rẩy quỳ dưới sàn, ngữ điệu uy nghiêm mà tức giận:

- Xúi giục Yến Vương soán vị, dụ lừa Túc Vương thế tử thí quân, thiếu chút kéo toàn bộ thiên hạ vào chiến loạn, đúng là tội ác tày trời, đáng chém cửu tộc. Người đâu, tuột đi quan bào của hai tên gian tặc này, truyền thủ cửu biên, lấy đó làm răn đe.

- Thánh thượng! Thánh thượng! thánh thượng bớt giận!

Thái úy Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du lập tức run lên, quỳ bò lết tới, lại không biết nên giải thích thế nào.

Văn võ toàn triều mắt lạnh bàng quan, dù là đồng liêu bạn cũ trước kia, lúc này trong mắt đều mang theo hận ý.

Sạt sạt sạt

Tiếng bước chân đi lại vang lên không ngừng, nội vệ tiến vào, kéo hai tên võ quan đang không ngừng kêu rên này ra ngoài, gần như cùng lúc, Lang Vệ và Ngự Lâm Quân cũng xuất động nhân thủ vọt tới cửa phủ hai nhà Lưu, Hàn.

Tùy theo sự kiện “soán vị lắng lại, Tống Kỵ lần nữa tọa trấn đại cục, văn võ toàn triều ngấm ngầm thở phào một hơi, lúc này lại nghĩ tới Túc Vương đã đi ra Tần Châu, chính đang hướng thẳng tới Trường An.

Túc Vương mang trọng binh đi ra Tần châu, vậy tức là bằng với tạo phản, dù Hứa Bất Lệnh bị dụ lừa, nhưng cờ hiệu tạo phản đã đánh nhau, liền là tên đã rời dây không thể quay đầu, sự tình vẫn vô cùng vướng tay, khó mà giải quyết cho được.

Rốt cuộc không thể bởi vì là hiểu lầm mà bỏ qua chuyện Túc Vương tạo phản.

Có lần đầu tiên liền sẽ có lần thứ hai, giờ mà còn để cho Túc Vương tọa trấn Tây Lương, dù hoàng đế có yên tâm, triều thần cũng sẽ không yên tâm.

Quần thần trầm mặc khoảnh khắc, ngự sử đại phu Thôi Hoài Lộc tiến lên trước một bước, đang định mở miệng nói chuyện. Tiêu Sở Dương lại đã tức tốc đứng ra, cướp trước một bước nói:

- Thánh thượng, Túc Vương đã dẫn theo đại quân đi ra Tần Châu, lòng lang dạ thú đã rõ rành rành, còn mong thánh thượng khoái tốc hạ chiếu triệu sáu vương vào kinh cần vương, lắng lại Túc Vương phản loạn.

Thôi Hoài Lộc hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước nói:

- Thần tán thành.

Bách quan còn lại tự nhiên cũng tán thành, chỉ còn chờ hoàng đế đưa ra quyết định.

Tống Kỵ ngồi trên long ỷ, thần sắc mang theo mấy phần ai sắc, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Yến Vương và hai người Lưu, Hàn hợp mưu dụ lừa Túc Vương thế tử, thế tử tuổi nhỏ, lại thân trúng độc cổ, rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ, tuy phạm phải sai lớn, nhưng không phải xuất từ bản ý. Lần trước hắn liều mình tận trung vì nước ở Thái Cực Cung, Trẫm cũng nhìn ở trong mắt...

... Bởi vậy, Trẫm không trách Hứa Bất Lệnh, cũng không nên trách hắn!

- Hô...

Văn võ toàn triều đều thở phào một hơi, có lời này của hoàng đế liền không cần phải giết Hứa Bất Lệnh, chỉ cần không giết Hứa Bất Lệnh, vậy liền có dư địa để quay vần.

Tiêu Sở Dương lần nữa đưa tay, sảng giọng nói:

- Túc Vương đã mang binh ra Tần châu, mặc dù có nguyên nhân, song cũng không thể không phạt!

Hôm nay Thôi Hoài Lộc bị cướp lời nguyên một ngày, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt hiển nhiên không được dễ coi cho lắm.

Thôi gia bọn hắn và Tống Kỵ mưu đồ nhiều năm như vậy, mục đích chính là vì nhổ đi đám quân phiệt Lưu, Hàn, chém một đao thật ác với Túc Vương nhất mạch, thuận tiện tước mấy lớp da của những môn phiệt thế lớn như Tiêu gia, Lục gia.

Theo như Thôi gia mưu đồ, sau khi Tống Kỵ “bỏ mạng, Túc Vương tạo phản, người có thể chủ trì đại cục tại Trường An chỉ có mỗi Tống Ngọc, bách quan đều là người sáng suốt, tất không chọn hoàng tử tuổi còn nhỏ mà sẽ ủng lập Tống Ngọc, đến lúc đó tự nhiên là do Tiêu Sở Dương, Lưu Bình Dương dẫn đầu, Thôi gia bọn hắn chỉ cần ra sức bảo vệ hoàng tử, đợi Tống Kỵ “sống lại, Tiêu gia liền cũng theo đó đi đứt.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Tiêu Sở Dương lại hết sức dị thường, trước là thống soái bách quan hiệu lệnh sáu vương, tấc bước không nhường muốn diệt Hứa gia để chấn quốc uy, sau đó lại trung liệt ra sức bảo vệ hoàng tử, chấp nhận rủi ro xét nhà diệt tộc cũng không để Tống Ngọc thượng vị, thái độ nghiễm nhiên như là thác cô chi thần.

Những việc này vốn nên là do Thôi Hoài Lộc đi làm, không ngờ lại bị Tiêu Sở Dương đoạt mất.

Nhưng Tiêu Sở Dương là tể tướng đương triều, tích uy sâu nặng, có phách lực và thủ đoạn như thế cũng là điều có thể hiểu được.

Thôi Hoài Lộc ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng đành chỉ biết gật gật đầu:

- Thần tán thành!

Biểu hiện trong lúc quốc nạn đương đầu của Tiêu Sở Dương, thiên tử Tống Kỵ nấp mình trong tối cũng nhìn thấy, giờ này khắc này tự nhiên an vui, thậm chí có chút cảm động.

Rốt cuộc nếu hôm nay Tống Kỵ thật chết đi, không có Tiêu Sở Dương và Thôi Hoài Lộc ra sức bảo vệ hoàng tử, Tống Ngọc tất sẽ thượng vị, mạch của hắn cũng sẽ chết sạch.

Mà chỉ cần Tiêu Sở Dương và Thôi Hoài Lộc cắn chặt không tha, dù Tống Ngọc có lên ngôi hoàng đế, ngồi trên long ỷ thì cũng là quang can tư lệnh, không hiệu lệnh được quần thần.

Tống Kỵ vốn dĩ có tâm tư đổi tướng, nhưng thấy được biểu hiện hôm nay của Tiêu Sở Dương, dù có bắt Tống Kỵ đổi tướng, hắn cũng sẽ không đổi.

Có tể tướng trung tâm cảnh cảnh lại thủ đoạn cường ngạnh như thế đứng trên triều đường chủ trì đại cục, nói thế nào cũng tốt hơn so với nâng đỡ một tên tể tướng khôi lỗi chỉ biết tát nước theo mưa, sức ảnh hưởng của Hoài Nam Tiêu thị có lớn đến mấy cũng không nguy hiểm bằng Túc Vương Hứa gia tay cầm trọng binh, dùng người thì không nghi người mà.

Tống Kỵ nhìn Tiêu Sở Dương một cái, khẽ nâng tay lên:

- Hôm nay hai vị ái khách khổ cực rồi.

Tiêu Sở Dương được đến muội muội Tiêu Khinh chỉ điểm, lúc này tự nhiên sắc mặt nghiêm túc, khom lưng nói:

- Còn mong thánh thượng khoái tốc định ra nên xử trí Túc Vương thế nào, đợi Tây Lương quân đến Thiên Dương Quan, lại để Quách Trung Hiển bộ chặn đánh liền không kịp nữa rồi.

Tống Kỵ nhìn văn võ toàn triều, trầm mặc khoảnh khắc, sau đó thở dài nói:

- Hứa gia cả nhà trung liệt, năm đó Hứa lão tướng quân vì Đại Nguyệt khai mở ra vạn dặm sơn hà, Hiếu Tông hoàng đế từng nói “Cùng Hứa gia cùng hưởng vạn thế phú quý, Trẫm vẫn luôn khắc ghi trong tâm khảm, thiên hạ bách tính đến nay vẫn nhớ rõ vinh quanh tung hoành sa trường của Hứa lão tướng quân năm đó. Hôm nay thiên hạ chưa bình, Túc Vương nhất mạch vẫn là phụ tá đắc lực của Trẫm...

... Mà Túc Vương Hứa Du, năm đó ở kinh thành với Trẫm cũng là tình như thủ túc, cùng nhau đọc sách, cùng nhau uống rượu, tuy đã hai mươi năm không gặp, nhưng đến nay Trẫm vẫn coi như huynh đệ ruột thịt, cũng một mực tín nhiệm hắn, đối với hắn không có nửa điểm đề phòng...

... Tấm lòng son sắt của Hứa Bất Lệnh, thiên địa chứng giám, hắn bị Yến Vương dụ lừa, sai là ở Trẫm, Trẫm không dạy tốt đệ đệ, quản tốt thần tử, không trách được Hứa Bất Lệnh, càng không trách được Túc Vương!

- Thánh thượng anh minh!

Quần thần vội vàng tán thành.

Lúc này Tiêu Sở Dương lại mở miệng nói tiếp:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)