Thế Tử Thật Hung

Chương 339: Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta... Ta hết cách rồi!

Tống Ngọc trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên điên cuồng gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, nhìn xuống huynh trưởng và văn võ toàn triều.

- Năm đó, ta vứt bỏ hoàng vị, nhường lại cho ngươi, chính là vì coi ngươi là huynh trưởng, là huynh đệ ruột thịt!

Nhưng ngươi? Ta vốn nên tựu phiên U Châu, sớm đã có thư tín lui tới với đích nữ Thôi gia!

Ngươi chọn hoàng hậu, ta đã từng nhiều lần gián ngôn với ngươi, để ngươi chọn người khác, tránh ra Thôi tiểu thư!

Ta đã đáp ứng Thôi Tiểu Uyển, nàng sẽ không vào cung làm hoàng hậu.

Nhưng sau cùng ta nuốt lời, bởi vì ngươi, bởi vì Thôi gia bội tín bội nghĩa trước, coi lời của ta như gió thoảng bên tai!

Ngươi bất nghĩa trước, lại há có thể trách ta bất nhân, ngươi là hoàng đế, ta hết cách không làm gì được, ta nhịn!

Nhưng các ngươi đón Thôi Tiểu Uyển vào cung, không đến mấy năm liền tích tật mà vong, các ngươi căn bản không coi trọng nàng, cũng không để ta vào trong mắt!

Ngươi tưởng ta tham luyến hoàng vị này ư?

Từ đầu tới đuôi ta chưa từng để ý tới hoàng vị, ta chỉ muốn báo thù, ta chỉ muốn giết ngươi! Ta chỉ muốn cho ngươi và Thôi gia một bài học, khiến các ngươi nợ máu trả bằng máu!

Tiếng gầm gừ chấn khắp kim điện, Tống Ngọc rống giận như điên, tìm cho mình cái cớ “vì tình sở khốn.

Bách quan quần tình kích phẫn, tiếng quát tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.

Tống Kỵ ngồi ở chính giữa kim điện, nhìn lên đệ đệ đến bước này vẫn cố giảo biện, trong mắt mang đầy thất vọng, nghĩ nghĩ rồi giơ tay lên.

Giả công công tiến lại đỡ lấy cánh tay Tống Kỵ, dìu hắn bước lên kim điện.

Sạt sạt sạt …

Tiếng bước chân mềm nhẹ lập tức át đi ồn ào trong Thái Cực Điện.

Tống Ngọc im bặt mà dừng, mắt đỏ ngầu, cắn răng nhìn huynh trưởng đi tới, lại không có vẻ gì là sợ hãi:

- Ngươi giết ta thì đã sao, chí ít xuống dưới cửu tuyền, ta không thẹn với Tiểu Uyển, dù sao cũng tốt hơn loại người bạc tình bạc nghĩa như ngươi!

- Tống Ngọc!

Tống Kỵ chậm rãi đi lên Thái Cực, bước đến cạnh long ỷ, nhìn đệ đệ, trầm mặc khoảnh khắc, sau đó sáp lại bên tai Tống Ngọc, nhẹ giọng nói gì đó.

- ...

Vừa nghe được lời này, cả người Tống Ngọc chợt rung lên, trong mắt hiện ra vẻ khó mà tin tưởng, giật lùi ra sau mấy bước:

- Không có khả năng, không có khả năng... Ngươi...

Tống Kỵ nhíu mày nhìn đệ đệ đã thất hồn lạc phách, khe khẽ nâng tay lên:

- Ta một mực coi ngươi là đệ đệ, nhưng đường là do bản thân mình chọn, ta sẽ không can thiệp. Đây chính là lựa chọn của ngươi , hi vọng, ngươi tự lo cho tốt!

- ...

Mắt Tống Ngọc trợn tròn, toàn thân không ức chế được run rẩy, nét mặt vừa rồi còn đang oán giận, bỗng chốc chuyển thành kinh ngạc và khó xử, giật lùi mấy bước, ngã rầm trên sàn, không ngừng súc mình ra sau, run giọng nói:

- Không thể nào! Không thể nào! Sao ngươi lại... Không thể nào! Không thể nào! ...

Tiếng rống khàn khàn, cuồng loạn, truyền vào trong tai chúng nhân tại trường.

Triều thần tự nhiên không dám hỏi Tống Kỵ vừa nói cái gì, chỉ thấy trên mặt Tống Ngọc hiện rõ vẻ xấu hổ và khó xử, liền biết chắc là một câu vạch trần hết thảy màn che của Tống Ngọc, khiến hắn khó mà đối mặt nên mới sẽ như thế.

Tống Kỵ lần nữa ngồi xuống trên long ỷ, khẽ thở dài, vẫy vẫy tay nói:

- Dù sao cũng sinh ra từ một mẹ, ngươi ta thủ túc tương tàn, Trẫm không làm được chuyện như thế... Đưa Yến Vương về Quốc Tử giám, dựng lên tường cao, suốt đời không cho bước ra nửa bước.

- Thánh thượng anh minh!

Triều thần vội vàng khom lưng, để cho Ngự Lâm Quân kéo Tống Ngọc đang như điên dại đi xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)