! ! !
Trong Thái Cực Điện dường như chết lặng, kim rơi đều có thể nghe, yên tĩnh đến đáng sợ.
Ai nấy đều như gặp ma, trên mặt đầy vẻ khó mà tưởng tượng, thậm chí không ít người ngồi bệt xuống đất, trong đó có cả Lưu Bình Dương.
Hôm nay đứng dưới Vọng Giang Đài, Lưu Bình Dương tận mắt nhìn thấy Hứa Bất Lệnh vung kiếm đâm ra một lỗ sâu hoắm trên ngực Tống Kỵ, xoắn nát tâm tạng và máu thịt, xuống đài liền tắt hơi, tai mắt bên cạnh hoàng đế còn tự thân xác nhận qua, đúng thật chết đến không thể lại chết.
Tâm tạng đều bị xoắn nát, làm sao còn sống được?
Văn võ toàn triều đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tống Kỵ bỏ mạng, bởi vậy không ai dám tin tưởng nam tử khoác long bào trước mắt lại là Tống Kỵ.
Nhưng khí thế ngữ điệu thần thái kia tuyệt không giả được, bọn hắn lại không thể chất vấn sao ngươi còn chưa chết?
Triều thần không dám chất vấn, nhưng có người dám hỏi.
Trên long ỷ, thần sắc Tống Ngọc đầy vẻ nghi hoặc, miệng há hốc, nửa ngày mới cất tiếng nói:
- Ngươi... Ngươi sao lại...
- Trẫm sao lại không chết?
Tống Kỵ được dìu đến chính giữa kim điện, thần tình mang theo mấy phần thất vọng, nhìn vào đệ đệ ruột của mình:
- Thiên hạ chưa bình, còn chưa tới lúc Trẫm chết.
- Thánh thượng...
- Thánh thượng!
Văn võ toàn triều rốt cục kinh tỉnh, đồng loạt quỳ rạp trên đất, không ít thần tử nước mắt tuôn rơi, ai thanh hô hoán, càng nhiều người lại như trút được gánh nặng, chỉ cần Tống Kỵ còn sống, hết thảy đều có thể vãn hồi, thiên hạ này liền không loạn được.
Trên Thái Cực Điện, Tống Ngọc vừa mới ngồi lên long ỷ, nay bỗng đột nhiên đứng dậy, trong mắt mang theo phẫn nộ và khó chấp nhận, đưa tay chỉ xuống Tống Kỵ:
- Hắn là giả ! Hắn là giả ! Hoàng huynh đã chết, người đâu, bắt lại người này cho ta!
Lưu Bình Dương xụi lơ trên đất, thất hồn lạc phách, tựa hồ đã thất thần.
Hàn Trung Du sớm đã quỳ rạp trên đất, cả người run bần bật, không dám lên tiếng.
Con em Lưu, Hàn mang theo thân binh tiến vào hoàng thành bức cung, lúc này tay đè lên đao, toàn thân lại không ngừng run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Mấy trăm Ngự Lâm Quân đều cúi đầu vứt xuống đao trong tay, sắc mặt tái nhợt không dám có nửa điểm động tác.
Tống Kỵ kế vị mười năm, dù cho Thiết Ưng Liệp Lộc có chỗ chưa được thỏa đáng, nhưng dự tính ban đầu vốn là tốt, mười năm qua điểm duy nhất có thể chê trách, sợ rằng chỉ có chuyện thường xuyên mải đánh cờ dẫn đến thượng triều chậm mất nửa khắc.
Ngoài cái đó ra, Tống Kỵ cần chính ái dân, nhậm nhân duy hiền, hùng thao vĩ lược, khắc kỷ phụng công, mọi phương diện đều không thể xoi mói.
Ở trong lòng văn võ bá quan, Tống Kỵ chính là một đời hùng chủ, ngay cả đám người Tiêu Sở Dương, Lục Thừa An đứng nói chuyện trước mặt đều phải châm chước nghĩ lại mới dám mở miệng.
Vô luận tại triều hay tại dã, Tống Kỵ đều có được lực khống chế và lực hiệu triệu tuyệt đối, hạ lệnh một tiếng, để bảy vị phiên vương đưa con trai đến kinh thành, không người nào dám không nghe.
Quân chủ như vậy ngồi trong Thái Cực Điện, nào sợ chỉ lẻ loi một thân một mình, lại có người nào dám lỗ mãng?
Huống hồ lúc này Giả công công chính đang híp mắt đứng ở bên người Tống Kỵ.
Hứa Bất Lệnh có thể lấy một ngăn ngàn, Giả công công há lại không thể?
Ám sát Tống Kỵ, Tống Ngọc trăm phương ngàn kế dẫn ra Giả công công, chính là bởi vì có Giả công công ở đó, trên đời liền không ai có thể áp sát Tống Kỵ.
Từ khoảnh khắc Tống Kỵ lộ diện ở Thái Cực Điện, đại thế liền đã mất, không còn nửa điểm khả năng lật bàn.
Lưu Bình Dương biết, Hàn Trung Du biết, Tống Ngọc cũng biết.
Chỉ là, Tống Ngọc không phục, không cam tâm!
Bố cục ba năm, tất cả chỉ vì hôm nay, rõ ràng đã chết, vì sao còn sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Gương mặt tuấn lãng của Tống Ngọc hơi có chút vặn vẹo, đứng trước long ỷ, chỉ xuống Tống Kỵ, gầm lên cuồng loạn:
- Ngươi sao lại không chết! Ngươi rõ ràng đã chết! Ngươi rõ ràng đã chết! ...
Lời này vừa ra, toàn trường kinh ngạc!
Triều thần tại trường đều không phải đứa ngu, vừa rồi Tống Ngọc để Ngự Lâm Quân bắt người đã khiến bọn hắn cảm thấy không thích hợp, ngay khi nghe thấy những lời này, bọn hắn lập tức hiểu ra, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng.
Bên ngoài đại điện, Thôi Hoài Lộc xách lên quan bào chạy đi vào, đáng tiếc tuổi tác đã cao, không chạy nhanh bằng tể tướng Tiêu Sở Dương.
Tiêu Sở Dương bước đi như bay, chạy tới trước mặt bách quan, đưa tay chỉ về phía Tống Ngọc, phẫn nộ quát lớn:
- Tống Ngọc, ngươi thật to gan, lại dám xúi giục Túc Vương thế tử thí quân, ngươi có biết nên gánh tội gì! !
Thôi Hoài Lộc thở hổn hển chạy đến, cũng giơ tay lên:
- Đúng, ngươi có biết nên gánh tội gì!
Quần thần lập tức vỡ tổ, Tống Kỵ đang ở chỗ này, nên nói thế nào không cần người nhắc nhở, lập tức cả đám quần tình kích phẫn, chất vấn Tống Ngọc chuyện này là sao.
Sắc mặt Tống Ngọc tức thì tái nhợt, lời đã ra miệng, lúc này có muốn giải thích cũng đã muộn.
- Ta... Hoàng huynh... Ta...
Tống Ngọc đứng đó, cả người khẽ run lên, lại cường hành ngưng thần, tưởng muốn tìm mượn cớ che lấp câu nói vừa rồi. Rốt cuộc không có bằng cứ, dù chuyện không thành cũng có thể đẩy hết trách nhiệm lên đầu Hứa Bất Lệnh, còn hắn thì vì là hoàng huynh bỏ mạng nên thất thố thôi.
Nhưng Tống Ngọc còn chưa nghĩ ra lý do thoái thác, Tống Kỵ trong vòng vây quần thần đã khe khẽ thở dài:
- Tống Ngọc, ta là huynh trưởng của ngươi, thẳng cho tới nay, ta một mực coi ngươi là đệ đệ ruột thịt, ngàn phòng vạn phòng, không ngờ Trẫm vẫn phải có ngày đối mặt với cảnh thủ túc tương tàn. Vô tình nhất là đế vương gia, phụ hoàng mẫu hậu tiên thăng, Trẫm chỉ còn mỗi huynh đệ ruột thịt là ngươi, ngươi muốn hoàng vị, năm đó vì sao không nói thẳng! ?
- Thánh thượng!
Quần thần kinh hãi, vội khuyên can Tống Kỵ bớt giận.
Tống Ngọc đứng trước long ỷ, lúc này biết đại thế đã mất, chỉ đành cắn răng biện hộ:
- Thần đệ tuyệt không có tâm soán vị, là... Là bọn họ, bọn họ để ta đứng ra chủ trì đại cục, ta...
Vô lực giảo biện, căn bản không người tin tưởng.
Có lẽ vì muốn đệ đệ hết sạch hi vọng, Tống Kỵ vẫy vẫy tay, tử sĩ Ất ngực đang bị thương lập tức mang theo một người mình đầy thương tích đi vào, ném xuống trong kim điện.
Rầm …
Người kia ngã nhào trên đất, khẽ rên một tiếng.
Toàn thân trên dưới không chỗ nào nguyên vẹn, tóc tai bù xù mình đầy vết máu, gân cốt tay chân đứt hết cả, máu tươi không ngừng chảy xuôi.
Ánh mắt Tống Ngọc trầm xuống, nào sợ người kia đã biến dạng đến độ không còn thấy rõ nét mặt, nhưng từ thân hình và tiếng cười kia, hắn vừa nhìn liền nhận ra người vừa phải chịu cực hình này chính là thân tín hắn thu mua ở Tập Trinh Ty … Lưu Vân Lâm.
Cả người Tống Ngọc chợt run lên, nói không ra lời.
Quần thần vẫn đang chất vấn chuyện này là thế nào, không ít người nhìn xuống phó sứ Tập Trinh Ty đang ngã nhào dưới sàn.
Tống Kỵ nghiêng đầu quét nhìn Lưu Vân Lâm một cái, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Giải thích một lượt đầu đuôi chuyện này cho chư vị ái khanh!
Lưu Văn Lâm không thể đứng dậy, chẳng biết đã phải chịu cực hình cỡ nào, trong mắt chỉ có vẻ cấp thiết muốn được giải thoát, khẽ giãy dụa trên nền kim điện một cái, run giọng nói:
- Năm năm trước, Lưu thái úy dẫn tiến ta đi gặp Yến vương, Yến Vương hứa hẹn cao quan hậu lộc với ta, để ta làm việc cho hắn...
... Mùa hè ba năm trước, biết được thế tử bảy vương vào kinh cầu học, Yến Vương và hai người Lưu thái úy, Hàn Trung Du hợp mưu, định ra một kế...
... Đến sau, Yến Vương thu mua Bí Vệ, tử sĩ Đinh của thánh thượng, trộm lấy Tỏa Long Cổ từ trong nội khố...
Nói đến đây, dù là triều thần cũng đều bị dọa cho hồn phi phách tán, không khỏi nghi hoặc nhìn sang Tống Kỵ.
Thôi Hoài Lộc tiến lên một bước, đang định giải thích, Tiêu Sở Dương lại mở miệng nói:
- Một giáp trước, Tiêu gia thu hoạch được Tỏa Long Cổ, cho Thôi gia mượn để giết Chúc Trù Sơn, đến sau mất trộm, lại bị Bí Vệ thu về, mang đến Trường An cất giữ.
Thôi Hoài Lộc há há miệng, tiếp một câu:
- Xác thực như thế.
Lúc này bách quan mới chợt hiểu, lại nhìn sang Lưu Vân Lâm.
…