Thế Tử Thật Hung

Chương 336: Đương đại quân tử, minh nhật đế vương

Chương Trước Chương Tiếp

Ý Lưu Bình Dương thế nào tự nhiên không cần phải nói, mưu đồ với Tống Ngọc nhiều năm vậy rồi, mục đích chính là kéo xuống Tống Kỵ trọng văn ức vũ từ trên long ỷ, giờ cách Tống Ngọc đăng cơ chỉ còn một bước, há có thể cứ vậy nhường hoàng vị cho con trai Tống Kỵ, thế chẳng phải từ long chi công của hắn và Hàn gia liền thành bong bóng.

Lưu Bình Dương hít vào một hơi, đứng ra sảng giọng nói:

- Hiện nay chiến loạn tương khởi, hoàng tử tuổi nhỏ khó thống đại cục, ta cho là, Yến Vương Tống Ngọc có thể gánh trọng nhiệm này, ý chư vị thế nào?

Bách quan trầm mặc không nói, ánh mắt dời về phía hai người vốn ít khi thống nhất ý kiến là Tiêu Sở Dương và Thôi Hoài Lộc.

Thôi Hoài Lộc há miệng đang định lên tiếng, tể tướng Tiêu Sở Dương lại tiến tới một bước, thần sắc nghiêm trang nói:

- Từ xưa đến nay, chỉ có lập trưởng lập đích, hoàng tử còn đó, há lý nào lại đi lập huynh đệ làm vua.

Thôi Hoài Lộc nhíu mày, nhìn Tiêu Sở Dương một cái, trầm giọng nói:

- Ta tán thành.

Triều thần thấy tể tướng Tiêu Sở Dương và ngự sử đại phu đều kiên quyết như thế, tự nhiên mà vậy liền cũng không tiện nhiều lời, lại nói nữa liền có hiềm nghi bức cung soán vị, lập tức cũng hơi khẽ gật đầu:

- Tán thành.

Có người đi trước mở miệng, tiếp sau tự nhiên càng lúc càng nhiều.

Chỉ cần triều thần đều đồng ý, lát nữa liền có thể đón trưởng tử Tống Kỵ vào cung.

Mắt thấy tình thế đột nhiên chuyển biến thành như vậy, Tống Ngọc vốn tới để kế thừa hoàng vị không khỏi sắc mặt khó coi, vội đánh mắt ra hiệu cho Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du.

Hai tên võ quan Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du bố cục nhiều năm như vậy chỉ vì hôm nay, há có thể cứ vậy mặc cho công sức hóa thành bọt bóng.

Lưu Bình Dương vội vàng đi đến chính giữa đại điện, trầm giọng nói:

- Hồ đồ, Túc Vương thế tử mưu phản, sáu vương còn không rõ động tĩnh, giờ này khắc này ai có thể chủ trì đại cục? Yến Vương tuổi trẻ có tài, lại là đích tử của tiên đế, vốn nên kế thừa đại thống, loạn thế tương khởi, há có thể khoanh tay đứng nhìn. Thần cả gan thỉnh mời Yến Vương kế thừa đại thống.

Nói xong liền hướng về phía Tống Ngọc quỳ xuống, Hàn Trung Du cũng vội quỳ theo:

- Thần khẩn cầu Yến Vương kế thừa đại thống!

Hai tên quan võ đứng đầu vừa quỳ, đại bộ phận quan võ theo phe bọn hắn đều quỳ theo, khẩn cầu Tống Ngọc ngồi lên long ỷ.

Tống Ngọc cũng không dám uyển cự, mang theo mấy phần bi thương, bước về phía long ỷ trước mặt.

Thôi Hoài Lộc thần sắc đại nộ, đang định há miệng nói chuyện. Tể tướng Tiêu Sở Dương lại bước ra trước một bước, tức giận quát:

- Làm càn, Tống Ngọc, ngươi muốn soán vị ư! ?

Thôi Hoài Lộc hơi mở miệng, trong mắt thoáng hiện mấy phần nổi nóng, lại không thể làm gì, cũng tiếp lời nói theo:

- Tiêu tướng nói đúng! Hoàng tử còn đó, há có thể loạn lễ pháp.

Tống Ngọc ngừng bước, bị chỉ mặt gọi tên mắng soán vị, hắn tự nhiên lúng túng, nhưng nếu không đi lên bước này, tâm huyết bấy lâu liền vứt sạch, thế là đành quay mặt nhìn sang Lưu Bình Dương.

Tống Ngọc không tiện mở miệng, Lưu Bình Dương vì bảo Tống Ngọc, tự nhiên theo lý lực tranh, tức giận nói:

- Quốc nạn đương đầu, loạn thế tương khởi, trong Trường An Thành trừ Yến Vương ra, còn ai có thể chủ trì đại cục vào lúc này?

Tiêu Sở Dương đang định lên tiếng, ngoài điện đột nhiên vọng tới tiếng truyền báo:

- Báo … báo …

Toàn trường kinh dị, thoáng chốc liền thu hồi tâm thần, đảo mắt nhìn ra ngự đạo ngoài điện.

Bên ngoài Thái Cực Điện, một tên thái giám vội vã chạy vào, gấp giọng nói:

- Cấp báo! Túc Vương đích thân dẫn tám vạn đại quân đi ra Tần Châu, đã qua Mạch Tích Sơn!

- Cái gì? !

- Xong! Xong rồi!

- Túc Vương phản, sao lại phản nhanh vậy được...

Triều đường nháy mắt liền tạc nồi, bá quan văn võ sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

Mới vừa rồi còn đang thảo luận đánh hay không đánh, giờ đã phải chuyển sang thảo luận nên đánh thế nào .

Phòng tuyến Túc Vương ở mặt tây bắc, dẫn theo tám vạn binh mã đi ra Tần Châu, mục đích không cần nghĩ đều biết là Trường An Thành cách đó sáu trăm dặm. Nếu Quách Trung Hiển không ngăn được, chạy nhanh chút, chỉ cần mười ngày liền có thể kéo binh đến dưới thành, lúc ấy bọn hắn chỉ có nước đi xuống dưới đất thảo luận xem ai làm hoàng đế .

Triều đường lập tức kinh hoảng, Lưu Bình Dương nghe thấy tin tức Túc Vương tạo phản rốt cuộc cũng truyền tới, vội vàng đứng lên sảng giọng nói:

- Túc Vương đã phản, hai ngày liền có thể vượt qua Thiên Dương Quan, chạm trán với Quách Trung Hiển bộ, lúc này không có một vị minh quân tọa trấn, Đại Nguyệt ta coi như đi đứt, thần khẩn cầu Yến Vương kế vị, tọa trấn đại cục.

Hàn Trung Du cũng vội mở miệng phối hợp.

Tiêu Sở Dương tức điên lên, đang định mở miệng nói chuyện, Lưu Bình Dương lại bước lên trước một bước, phẫn nộ quát:

- Người đâu, mời Tiêu tướng đi ra.

- Vâng!

Sạt sạt sạt

Ngoài Thái Cực Điện lại đột nhiên vọng tới tiếng bước chân dày đặc.

Lưu Trường Nhuận và con em Hàn gia dẫn theo mấy trăm Ngự Lâm Quân vọt vào, tay cầm quan đao vây quanh văn võ bá quan.

- Lưu Bình Dương, ngươi muốn bức cung soán vị! ?

Tiêu Sở Dương lập tức giận mắng, Lưu Bình Dương lại không quản, chỉ một mực khẩn cầu Tống Ngọc leo lên hoàng vị.

Ngự Lâm Quân chạy tới, trực tiếp bắt lấy tể tướng Tiêu Sở Dương và Thôi Hoài Lộc, cường hành kéo ra Thái Cực điện, tiếng mắng chửi lại vẫn không dứt bên tai:

- Tống Ngọc, Lưu Bình Dương, các ngươi loạn thần tặc tử, dám ngấp nghé đế vị, Tiêu Sở Dương ta dù liên lụy cửu tộc cũng phải diệt đi đám lòng lang dạ thú các ngươi... Buông ta ra...

Thôi Hoài Lộc cũng bị kéo đi, không kịp xen lời, chỉ rống lên một câu: “Ta cũng vậy liền bị lôi ra ngoài.

Văn võ bá quan còn lại đều có chút ngập ngừng, nhưng nếu Túc Vương đã phản, còn không mau định ra quân chủ thì phiền phức to. Hơn nữa nhìn xung quanh toàn là Ngự Lâm Quân cầm đao bức sát, hôm nay tựa hồ không đáp ứng không được, lúc này đành chỉ biết giữ im lặng, nhìn vào Tống Ngọc.

Tống Ngọc tính là xé phá da mặt, lập tức cũng không nói gì thêm, bước nhanh đi lên kim điện, ngồi xuống trên long ỷ.

Cũng chính trong chớp mắt đó, văn võ bá quan đều nhẹ nhàng thở ra, vô luận thế nào, sự tình tính là định xuống.

Cả người Tống Ngọc khó mà ức chế, khe khẽ run lên, ngồi trên long ỷ, mắt nhìn ngự đạo, Chu Tước Môn thậm chí là Chu Tước đại nhai trước mặt, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lưu Bình Dương vội vàng quỳ xuống, cất cao giọng nói:

- Tham kiến thánh thượng!

Ván đã đóng thuyền, lại muốn kéo xuống Tống Ngọc từ trên hoàng vị đã là điều không thể, bách quan thoáng trầm mặc, lát sau liền cũng giơ tay khom lưng:

- Tham kiến thánh thượng!

Tống Ngọc thở phào một hơi, nhìn xuống văn võ bá quan, trong đầu tổ chức ngôn từ một phen, chuẩn bị bao năm, lúc này lại có chút nói không nên lời.

- Báo …. Thiên Dương Quan đã đóng, Quách Trung Hiển suất bộ tập kết tại Trấn Hổ Quan...

Chiến báo lần nữa truyền đến, Thiên Dương Quan vừa đóng, thần tiên đều không đánh vào được, chờ Túc Vương từ Tần châu chạy đến Trần Thương, liền không có thời gian chuẩn bị .

Triều thần lập tức lại hoảng, một tên thần tử vội vàng bước lên nói:

- Thánh thượng, còn mong định đoạt chuyện Hứa Bất Lệnh thí quân, Túc Vương tuy đã bước ra Tần Châu, nhưng chưa đến Thiên Dương Quan, chưa chạm trán với Quách Trung Hiển bộ, còn kịp!

Chúng triều thần còn lại cũng khom lưng thỉnh cầu Tống Ngọc đưa ra quyết định.

Tống Ngọc nói đánh liền đánh, Tống Ngọc nói không đánh liền hòa đàm với Túc Vương, chỉ có đương triều thiên tử mới có tư cách này, đợi đánh nhau với Quách Trung Hiển bộ rồi, có muốn nói chuyện cũng không kịp nữa.

Tống Ngọc hít vào một hơi, trước đó sớm có mưu đồ, cục diện hôm nay hắn đã đoán trước được … Hứa gia chắc chắn là không diệt được, bằng không hoàng vị này của hắn liền ngồi không vững, nhưng binh quyền Hứa gia cũng tất phải tước bớt, cho nên mới sẽ cầm Hứa Bất Lệnh làm quân cờ.

Còn về làm sao bức khiến Túc Vương lui binh, Tống Ngọc sớm có chuẩn bị, đổ chuyện Tỏa Long Cổ trong người Hứa Bất Lệnh lên đầu Tống Kỵ, biến hành vi thí quân của Hứa Bất Lệnh thành hành động bất đắc dĩ, lại gọt đi hai châu Tần, Vị của Túc Vương, như vậy Túc Vương có thể giữ được tính mạng cho con trai, hắn nhất định sẽ đáp ứng. Tỏa Long Cổ trong người Hứa Bất Lệnh bạo phát, không còn sống được lâu nữa, sớm muộn đều phải chết, cũng tính là có cái để ăn nói với triều thần.

Tống Ngọc ấp ủ ngôn từ một phen, lúc này liền trầm giọng nói:

- Trẫm...

- Thánh thượng!

Ngay khi Tống Ngọc vừa mới phun ra một chữ Trẫm, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Tống Ngọc và triều thần không khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn ra ngoài điện, nào ngờ vừa nhìn, ai nấy đều kinh hãi đến độ hồn phi phách tán.

Chỉ thấy Tống Kỵ rõ ràng bị một kiếm xuyên tim trên Vọng Giang Đài, lúc này chính đang khoác long bào, sắc mặt tái nhợt đi vào, biểu tình hờ hững như thường, nhẹ giọng nói:

- Trẫm còn chưa chết, các ngươi lại đang tranh cái gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)