Chuyển mắt đã vào đêm, Trường An Thành sa vào tĩnh mịch, ngàn phố trăm phường tiêu cấm, không thấy một bóng người, ai nấy đều trốn ở trong phòng, len lén từ khe cửa quan sát thế cục bên ngoài.
Chuyện xảy ra trên Vọng Giang Đài hôm nay, dù là bách tính không biết chữ cũng rõ ràng ý nghĩa như nào.
Khoan nói giết hoàng đế, dù chỉ là hành thích hoàng đế, đấy cũng là đại tội tru diệt cửu tộc.
Nhưng người giết hoàng đế là con trai Túc Vương.
Túc Vương Hứa Liệt trước nay vẫn luôn một mực danh chấn ba nước, được bách tính bàn tán say sưa, cho là đệ nhất công thần đánh xuống vạn dặm cương vực cho Đại Nguyệt.
Hai mươi vạn Tây Lương quân là bề mặt của Đại Nguyệt, là đội quân giỏi đánh nhau nhất của Đại Nguyệt, Bắc Tề trước nay đều phải dành ra một nửa binh lực phòng bị Túc Vương, một nửa binh lực phòng bị các lộ binh mã khác của Đại Nguyệt.
Nếu Túc Vương tạo phản, khẳng định không cách nào làm hoàng đế, bởi vì một khi binh mã triều đình cộng thêm sáu lộ quân cần vương của thân vương Tống thị khác kéo tới, chỉ dựa vào hai mươi vạn Tây Lương quân thì không thủ được Quan Trung Đạo.
Nhưng nếu Túc Vương tạo phản, như vậy liệu có thể đánh vào Trường An Thành hay không, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu bách tính Trường An Thành chính là … có thể!
Hứa gia quân đã từng quét ngang thiên hạ, nếu ngay cả ba tòa quan ải cộng với Trường An Thành đều không hạ được, vậy sao gọi Hứa gia quân .
Con trai Túc Vương giết hoàng đế, tội đáng chết vạn lần.
Nhưng giết con trai Túc Vương, một khi con trai vừa chết, Túc Vương lẻ loi không còn người thân nào trên đời, hắn sẽ làm ra chuyện gì, ai nấy đều rõ ràng.
Trung liệt cũng là có hạn độ, Túc Vương vừa phản, mấy trăm vạn quân dân Quan Trung Đạo khả năng cao sẽ đồng quy vu tận với Túc Vương.
Túc Vương dám làm ra chuyện này, triều đình lại không dám.
Nhưng dù Túc Vương không phản, với tội thí quân, không giết con trai Túc Vương, không tước phiên, như vậy uy nghiêm triều đình biết để ở đâu?
Cũng may vấn đề nan giải này không cần bách tính Trường An Thành cân nhắc, cũng không có tư cách cân nhắc.
Có thể xử lý vấn đề này, chỉ có văn võ toàn triều trên Thái Cực Điện.
Nhưng vấn đề này, hiển nhiên không dễ xử lý.
Trong hoàng thành, đèn đuốc sáng trưng, đã đến thời điểm cửa cung đóng lại, văn võ toàn triều lại vẫn tranh luận như ruồi nhặng không đầu trong kim điện.
Từ ngoài thành trở về đến bây giờ, bách quan cơ hồ một ngụm nước đều chưa uống qua, lòng nóng như lửa đốt, mải nghiên cứu thảo luận đối sách ứng đối Túc Vương.
Thật ra chuyện này chải vuốt lên thì cũng đơn giản.
Túc Vương thế tử giết hoàng đế, về tình về lý đều nên chém đầu cả nhà Hứa gia.
Nhưng ai dám hạ mệnh lệnh này?
Làm sao để bắt Túc Vương Hứa Du đến kinh thành chịu chết?
Không thể để Hứa Du tới kinh thành chịu chết, vậy cũng còn cách phát binh đánh tới.
Vừa phát binh, Túc Vương không phản cũng phải phản.
Túc Vương vừa phản, cục diện sáu mươi năm thái bình liền hủy hoại trong thoáng chốc, sau cùng sẽ diễn biến thành thế nào, ai cũng không nói trước được.
Chỉ giết Hứa Bất Lệnh không trách tội Túc Vương, Túc Vương vẫn có thể sẽ phản.
Mà không giết Hứa Bất Lệnh, ai dám mở miệng?
Hoàng đế đều bị thí, còn nén giận không giết Hứa Bất Lệnh, triều đình còn có tác dụng gì?
Cuối cùng, đây là vấn đề đánh hay không đánh.
Mà vấn đề này, dù là tam công cửu khanh cũng không dám tự tiện hạ kết luận, cũng không tư cách hạ kết luận.
Cứ vậy ngươi một lời ta một ý, tranh luận đến tối, trong Thái Cực Điện rốt cuộc đạt thành nhất trí … trước tìm người có thể cầm trịch cái đã.
Trong kim điện, đầu người nhốn nháo, vương công ngày thường vào triều không vào triều đều tới đủ cả, ngoài ra còn có lão nhân tôn thất.
Thấy tiếng người sôi đỉnh dần dần bị ép xuống, thái úy Lưu Bình Dương rốt cục đứng dậy, sảng giọng nói:
- Chư vị, nước không thể một ngày không có vua! Cứ tiếp tục tranh luận thế này, sáu lộ thân vương đến Trường An, cục diện sẽ thế nào chắc chư vị đều rõ ràng. Thánh thượng chưa lập hoàng trữ, việc cấp bách bây giờ là định ra minh quân chiêu cáo thiên hạ, để tránh toàn bộ thiên hạ sa vào biển lửa!
Lời này vừa ra, văn võ toàn triều an tĩnh lại, lúc này bọn họ mới phát giác được tình thế hiện tại đang rất không ổn.
Trước khoan nói vấn đề Túc Vương phản hay không.
Tống Kỵ không có hoàng hậu và trưởng tử, bởi vậy một mực chưa lập hoàng trữ.
Nếu trước khi sáu vương đến kinh thành, trên long ỷ vẫn chưa có ai ngồi, vậy liền làm gì đến lượt triều thần nói chuyện, sáu vị thân vương Tống thị đều có tư cách kế thừa đại thống, về cơ bản ai tới kinh thành trước, người đó sẽ là hoàng đế, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận.
Dưới tiền đề này, sáu vị thân vương nhất định ngựa không ngừng vó đuổi tới Trường An, hơn nữa khả năng cao Túc Vương còn chưa kịp giết tới Trường An, Ngụy Vương và Sở Vương cách Trường An gần nhất đã đánh nhau trước rồi.
Cũng có khả năng sáu vương đều bất động, đợi Túc Vương phá xong Trường An, giết sạch mạch tiên đế, sau đó liền là sáu long đoạt đích.
Vì tranh đoạt long ỷ, xuất hiện tình huống khó mà tưởng tượng nào đều có thể hiểu được.
So với hoàng vị, thiên hạ đại loạn thật không tính là gì, rốt cuộc đánh tới đánh lui hoàng vị cũng là của Tống gia, không có chiếu lệnh quân chủ, sáu vương dựa vào cái gì mà phải nghe đám triều thần các ngươi điều động?
Phát giác được tình huống này, văn võ toàn triều lập tức lo lắng, trước không quản Túc Vương phản không phản, trước khi tin tức truyền ra, bọn hắn phải ổn định sáu lộ thân vương Tống thị cái đã.
Chỉ cần Trường An Thành có thiên tử, sáu lộ phiên vương liền không dám danh chính ngôn thuận tới đoạt, bằng không dù có đắc vị cũng đừng hòng ngồi yên.
Mỗi mình Túc Vương phản, dù sao cũng đỡ hơn sáu lộ thân vương cùng lúc phản.
Nhất thời, bầu không khí trong Thái Cực Điện trầm lắng lại, bách quan nhìn quanh trái phải, ánh mắt dần dần khóa chặt Yến Vương Tống Ngọc đang đứng trong góc cung điện, sắc mặt bi thương, lệ rơi đầy mặt.
Muốn chọn quân chủ nhất định phải mang họ Tống, bởi vì Tống Kỵ không lập hoàng trữ, trong Trường An Thành người đủ tư cách kế thừa hoàng vị chỉ có mấy vị hoàng tử thứ xuất và Yến Vương Tống Ngọc.
Thôi hoàng hậu anh niên mất sớm, không để lại hoàng tử, mẫu phi mấy vị tiểu hoàng tử đều xuất thân tiểu thế gia hoặc gia đình quan lại.
Theo lễ pháp tông tộc, không có đích tử liền lập trưởng tử, nhưng trưởng tử Tống Kỵ chỉ mới sáu tuổi, khoác lên long bào cũng không làm được chuyện, lại không có ngoại thích bên phía mẫu thân làm chỗ dựa, đắc vị đều vô dụng.
Nhưng Tống Ngọc thì khác, Tống Ngọc là thứ tử của tiên đế, huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với Tống Kỵ, năm đó cũng có tư cách kế thừa hoàng vị, hiện tại tự nhiên vẫn có.
Luận văn thao vũ lược, Tống Ngọc một mực tài hoa hơn người, không tranh không nóng, thường niên dạy học trong Quốc Tử Giám.
Luận làm người đương nhiên không cần phải nói, “Đương đại chân quân tử không ai không biết.
Dù so với Tống Kỵ thì thủ đoạn kém chút, nhưng chí ít cũng mạnh hơn đứa nhóc sáu tuổi.
Bách quan trầm tư hồi lâu, lúc này trong Trường An Thành, người vừa đủ tư cách kế thừa hoàng vị, lại có thể đứng ra chủ trì đại cuộc, tựa hồ chỉ có mỗi Tống Ngọc.
Chẳng qua lời này hiển nhiên không thể nói thẳng, bởi vì ủng lập đệ đệ làm hoàng đế chứ không phải hoàng tử, nói tóm lại vẫn có chút không thích hợp, nếu người nào nói ra, sau cùng lại bị phủ quyết, tiểu hoàng tử kế vị lớn lên, kết cục thế nào chắc không nói cũng hiểu.
Thế là văn võ toàn triều đều dồn ánh mắt tập trung vào trong góc đại điện, chờ Tống Ngọc tự mình đứng ra.
Chỉ là Tống Ngọc thoạt nhìn cũng không có tâm tư tranh hoàng vị, mặt mang ai sắc, không ngừng rơi lệ, xem ra bi thương không nhẹ vì cái chết của hoàng huynh, đến nay còn chưa hoãn thần lại được.
Không ít triều thần thở dài, lại chuyển ánh mắt về phía người chức quyền cao nhất, có thể đưa ra quyết định tại trường.
Theo lý thuyết mà nói, hiện giờ không có hoàng hậu, đích mẫu hoàng đế Tiêu thái hậu nên đi ra làm chủ, mở miệng mời Tống Ngọc kế vị, Tống Ngọc uyển cự mấy lần, sau đó đành chịu bước lên hoàng vị.
Nhưng mấy ngày trước Tiêu thái hậu chạy đến tránh nóng sơn trang, khả năng còn chưa thu được tin tức, hơn nữa Tiêu thái hậu là muội muội Tiêu Sở Dương, để cho thái hậu quyết định, chẳng phải bằng với để cho Tiêu Sở Dương quyết định.
Kết quả là, văn võ toàn triều lại chuyển mắt về phía tam công, chờ ba người này hồi đáp.
Trên hàng đầu triều đường, thái úy Lưu Bình Dương giữ im lặng, không có người chịu đi ra mở miệng, bởi vì hiện tại nhân tuyển chỉ có Tống Ngọc, thế cục đi đến bước này, không còn cần phải tận lực thúc đẩy .
Hơi chút trầm mặc, ngự sử đại phu Thôi Hoài Lộc thở dài, tiến lên chuẩn bị nói chuyện.
Nhưng đúng lúc này, người đứng đầu bách quan, đương triều tể tướng Tiêu Sở Dương chợt đứng dậy, trầm giọng nói:
- Nước không thể một ngày không có vua, theo như lễ pháp, nên tiếp hoàng trưởng tử Tống Linh vào cung kế vị, chư vị, có dị nghị gì không?
- ? ? ?
Văn võ toàn triều đều ngơ ngác … tình thế đã rõ ràng vậy rồi, Tiêu gia ngươi ủng lập tiểu hoàng tử, vậy chẳng phải đắc tội Tống Ngọc?
Nét mặt tràn đầy ai thương của Tống Ngọc chợt khẽ trầm xuống, trong mắt chớp hiện phẫn nộ, lại nhanh chóng bị đè xuống.
Lưu Bình Dương không khỏi gấp gáp, vội vàng định bước lên xen lời, ngự sử đại phu Thôi Hoài Lộc lại đã mở miệng nói:
- Ta tán thành.
Trên triều đường lập tức rộ lên tiếng ồn ào, có chút nghi hoặc không hiểu tại sao.
Rõ ràng lúc này lập Tống Ngọc mới là quyết định hợp tình hợp lý nhất, vì sao phải lập tiểu hoàng tử cái rắm gì cũng không hiểu? Hay là định khống chế quân chủ nhỏ tuổi, tả hữu triều đường, nhưng vậy thì cũng phải chọn thời điểm thái bình chút, giờ Trường An đều sắp đi đứt, một tiểu hoàng đế sáu tuổi thì làm sao hiệu lệnh sáu vị thân vương?
Nhưng hai trong tam công đều đứng ra ủng lập hoàng trưởng tử, dựa theo lễ pháp quả thực cũng nên như thế, bọn hắn lại không dám tùy ý phủ quyết, đắc tội tân quân, đành nhìn sang thái úy chưởng quản quân ngũ Đại Nguyệt Lưu Bình Dương.
…