Hứa Bất Lệnh xách theo Thanh Phong kiếm dài ba xích, thân hình hóa thành một đạo lôi đình màu trắng, vọt thẳng lên đài cao ba trượng, lưỡi kiếm chỉ tới Tống Kỵ.
- Lớn mật!
- Hộ giá!
Tiếng kinh hô tứ khởi.
Dưới Vọng Giang Đài, mấy chục tên Bí Vệ lập tức động thủ, binh khí tề ra, xông tới Hứa Bất Lệnh lớn mật phạm thượng.
Chớp mắt, tiếng áo bào, binh khí xé gió vang lên, mấy chục đạo thân ảnh phi thân vút tới, cơ hồ che rợp bầu trời.
Quần thần và vương công quý tử tại trường lập tức loạn thành một đoàn, không ít người trực tiếp bị dọa cho ngồi bệt trên đất, tam công cửu khanh còn giữ được mấy phần lý trí cũng vội vã hô lên một tiếng “lưu lại người sống.
Nhưng khắc sau, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy dưới Vọng Giang Đài kiếm khí ngút trời, một đạo bóng trắng như cường long nhập hải, không coi ai ra gì lao vút qua mấy chục tên Bí Vệ.
Ào ào ào ào …
Lưỡi kiếm khua múa, máu tươi và tàn chi bay ra, như mưa rơi rụng trên gạch đá.
Kiếm quang đi qua nơi đâu, nơi đó liền rớt xuống thi thể, không một ai còn được nguyên vẹn.
Thẳng đến khi vọt tới dưới đài cao, một thân áo trắng của Hứa Bất Lệnh vẫn chưa hề dính giọt máu nào.
- Cái này. . .
Đường Giao đứng trên lôi đài kinh hãi không thôi, nhìn nam tử tuổi trẻ áo không dính máu trước mặt, trong đầu đột nhiên hồi tưởng tới kiếm thánh Chúc Trù Sơn, bằng vào một thân một kiếm đè ép nguyên một thế hệ giang hồ. Không! Năm đó Chúc Trù Sơn thậm chí còn không hung lệ được đến mức này.
Đây không còn là người!
- Người đâu!
- Hộ giá!
- A …
Trong hỗn loạn và tiếng hét thảm, Bí Vệ cũng loạn thành một đoàn.
Cửu Tiết nương nương tay cầm cửu tiết tiên lại không dám xông lên, mà chỉ ngẩng đầu quát mắng:
- Bảo hộ thánh thượng... Giả công công đi đâu? ! Hắn liều mạng, nhanh ngăn hắn lại...
- Tới a!
Hứa Bất Lệnh tay cầm trường kiếm Chiếu Đảm, liên tục giết hơn mười người, lại vẫn áo không dính máu, dưới tác dụng của Tỏa Long Cổ, từ trán tới cánh tay đều hiện rõ đường gân xanh tím, huyết quản gồ lên như giun, ánh mắt như lệ quỷ dưới chín tầng địa ngục:
- Ai có thể cản ta!
- Ngăn hắn lại!
- Nhanh! !
Văn võ triều thần an vị xung quanh, chỉ cần biết chút võ nghệ liền đều vội vàng nhào lên, nhưng không ai thật dám xông tới.
Trên đài cao, tử sĩ Ất và tử sĩ Bính chắn ngang trước mặt thiên tử, ánh mắt lạnh lùng.
- A...
Hai chân Hứa Bất Lệnh giậm mạnh xuống đất, nhảy lên đài cao, đưa tay trảo tới, trực tiếp móc vào vách tường, mượn lực nhảy lên lan can Vọng Giang Đài.
- Hộ giá!
- A …
Tiếng thét tứ khởi.
Cùng lúc, hai trong ba thanh trực đao sau lưng lão Ất xuất vỏ, thân hình cao lớn như thiết chùy công thành xông ra, trực tiếp chấn nát lan can, lưỡi đao sáng loáng như tuyết, giao xoa bổ tới Hứa Bất Lệnh vừa mới xông lên lan can.
Đinh đinh đinh đinh …
Chớp mắt, mấy chục tia lửa bắn tóe, sáng rực cả đài cao.
Người phía dưới căn bản không nhìn rõ động tác, chỉ thấy một thanh trực đao của lão Ất đứt gãy, thanh đao còn lại sau lưng còn chưa xuất vỏ, ngực đã hiện ra vết máu, cả người té xuống từ trên đài!
- Hoa …
Tiếng ồn ào càng thêm phần hỗn loạn.
Rất nhiều Lang Vệ leo lên đài cao, lúc này lại đều ngây dại đương trường, hoàn toàn không ngờ lão Ất võ nghệ gần với Giả công công lại bị đánh gục nhanh như vậy.
Đáng tiếc, tình thế không dung người tự hỏi.
Tử sĩ Bính tay cầm trường thương màu đen, theo sát lão Ất xông tới Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh đã bị lão Ất ngạnh bức đến mép đài cao, tử sĩ Bính thương như du long, chớp mắt đã đâm ra mười hai thương, cường hành bức lui Hứa Bất Lệnh thêm một bước, một bước này, chính là giữa trời.
- A...
Nhân cơ hội đó, trường thương trong tay tử sĩ Bính càng thêm lăng lệ, hãn nhiên đánh tới trên người Hứa Bất Lệnh, ý đồ nện Hứa Bất Lệnh xuống đài cao.
Bành …
Trường thương nện xuống, lại bị Hứa Bất Lệnh vung tay bắt lấy.
Chân Hứa Bất Lệnh đạp vào khoảng không, tự nhiên hạ xuống, cộng thêm một thương lực đạo nặng tựa ngàn quân, cả người liền bị bổ được đài cao.
Nhưng trước khi trượt xuống, Hứa Bất Lệnh lại không buông ra cán thương mà dùng sức kéo mạnh, cường hành kéo tử sĩ Bính cả người lẫn thương xuống theo.
Tử sĩ Bính phản ứng cực nhanh, tức tốc vứt bỏ trường thương, người còn ở giữa trời, song quyền đã đánh tới ngực Hứa Bất Lệnh.
Nhưng khiến chúng nhân không ngờ được chính là, Hứa Bất Lệnh điên thật rồi, điên đến độ không màng cả sống chết.
Tử sĩ Bính nện quyền trúng ngực, Hứa Bất Lệnh không tránh không né, không đi quản tử sĩ Bính, trở tay ném ra bảo kiếm trong tay.
Táp …
Tiếng kiếm rít bén nhọn vang vọng toàn trường.
Lợi kiếm dài ba xích bắn ra như nỏ tiễn, mang theo tiếng xé gió kinh người lao tới Tống Kỵ đang mắt lạnh bàng quan đứng trên đài.
Bọn Hoa Kính Đình và Mai Khúc Sinh mới vừa chạy lên đài cao cứu giá, không khỏi hoảng hốt, vội nhào tới định ngăn trở trường kiếm, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Xoạt …
Kiếm quang lóe lên, máu phun ra năm bước!
Chúng nhân ngây dại.
Nháy mắt đó, trọn cả Vọng Giang Đài đều chết lặng, tựa hồ thời này khắc này, toàn bộ thế giới đều ngưng lại.
Trường kiếm nhuốm máu đính trên mái cong đài cao, mấy giọt máu thuận theo lưỡi kiếm nhỏ xuống, nện lên trên nền gạch.
Thiên tử Đại Nguyệt thân khoác long bào, cúi đầu nhìn lỗ máu bị đâm xuyên nơi tâm tạng, trong mắt hiện ra mấy phần mờ mịt, tiếp đó, máu nhập phế phủ, miệng tràn ra một búng máu , ngã ngửa ra sau.
Bịch …
Cả người nện xuống đất, tiếng vang không lớn, lại bừng tỉnh tất cả mọi người.
- Thánh thượng!
- Thánh thượng! !
- A …
Tiếng kêu rên và tiếng thét thảm tứ khởi, vô số Lang Vệ và Ngự Lâm Quân như phát điên, phóng vút lên đài cao.
Văn võ bá quan đứng ngây ra đó, cả người không ngừng run rẩy, tựa hồ còn chưa kịp hồi thần.
Giả công công chạy ra từ trong phòng xá phụ cận, phẫn nộ quát lớn: “Lớn mật, nhưng hắn đi ra quá muộn, nhảy lên đài cao, vội tức tốc ôm lấy Tống Kỵ đang không ngừng ho ra máu, lao thẳng đến chỗ ngự y.
Đáng tiếc, một kiếm xuyên tim!
Chúng nhân nhìn lên trường kiếm nhuốm máu cắm trên mái cong, từ từ xụi lơ trên đất, mãi lúc này mới hồi thần lại được .
Thí quân!
Hứa gia thí quân!
Hứa Bất Lệnh dám thí quân ngay trước mặt bao người!
Đây là tội lớn ngất trời cỡ nào!
Bịch …
Lại một tiếng trầm đục.
Dưới đài cao, Hứa Bất Lệnh một thân áo bào không dính máu, lúc này rốt cục cũng dầu cạn đèn khô, phun ra một búng máu đen, ngã bệt trên đất, sắc mặt tái xanh, lại phát ra từng hồi tiếng cười như lệ quỷ:
- Ha ha ha ha...
Mặt cười thê lương điên dại, xen lẫn với tiếng ho khan mang theo bọt máu, khiến người không rét mà run.
Rất nhiều triều thần đã chết đứng, căn bản không biết nên làm gì cho phải.
Thái úy Lưu Bình Dương là người có phản ứng đầu tiên, vội vàng vọt tới bên cạnh lan can, phẫn nộ quát lớn:
- Người đâu, bắt lại nghịch tặc này!
Nguyên một đám Lang Vệ và Ngự Lâm Quân sắc mặt tái mét, vội vàng xông tới, đoàn đoàn vây quanh thủ phạm thí quân Hứa Bất Lệnh.
Lúc này Tiêu Sở Dương tựa hồi mới kịp hồi thần, nét mặt giận dữ, đẩy ra Lưu Bình Dương, quát nói:
- Tặc tử lớn mật, giết không tha!
Lang Vệ tức tốc vung đao, rống giận xông lên định chém vụn nghịch tặc thí quân này.
Thái úy Lưu Bình Dương sửng sốt mất một lúc, nhưng ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng đưa tay ngăn cản:
- Không được giết, không được giết!
Ngự sử đại phu Thôi Hoài Lộc cũng hoảng, vội vàng vung tay quát lớn:
- Đừng giết! Không được giết!
Lang Vệ ngừng lại, nắm lấy đao không biết nên làm gì cho phải.
Tam công cửu khanh ý kiến bất đồng, bọn hắn tự nhiên không dám tự tiện giết con trai Túc Vương.
Tiêu Sở Dương thấy thế không khỏi nổi điên, vung tay tát mạnh lên mặt hai người, phẫn nộ chất vấn:
- Khi quân phạm thượng, đại tội thí quân, vì sao không được giết! Các ngươi cũng muốn mưu phản ư? !
Lưu Bình Dương bị quất một bạt tai, không dám hoàn thủ, song vẫn gấp giọng nói:
- Không được giết, giết rồi Túc Vương tất phản, Trường An đi đứt!
Thôi Hoài Lộc cũng thần tình lo lắng, mở miệng nói:
- Túc Vương đang luyện binh ở Tần Châu, nếu biết con trai bỏ mạng tất sẽ tạo phản, một khi đánh lên, thiên hạ liền loạn! Không được giết!
Tiêu Sở Dương lại vung tay quất một bạt tai:
- Túc Vương phản thì đã sao! Thánh thượng đều bị tặc tử này giết, các ngươi còn định thả hắn đi về? !
- ...
Thôi Hoài Lộc không phản bác được, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Trong cơn phẫn nộ, Lưu Bình Dương trực tiếp quỳ xuống:
- Tiêu tướng bớt giận, chuyện lần này can hệ đến thiên hạ bách tính, người chết liền không cứu về được, trước bắt lại tặc tử này, đợi đưa về Trường An hẵng định đoạt sau!
Tiêu Sở Dương giận không thể át, nhìn vào văn võ bá quan mờ mịt luống cuống, quay người đi ra bên ngoài Vọng Giang Đài:
- Nhanh về Trường An, cần phải bảo vệ tính mạng thánh thượng, truyền tin cho ba vương Sở, Thục, Dự, lập tức suất quân vào kinh cần vương.
Lưu Bình Dương khẽ thở ra một hơi, vội vàng đứng dậy, sai Lang vệ khóa cứng Hứa Bất Lệnh còn đang phát điên cười lớn, cùng theo Tiêu Sở Dương về lại Trường An Thành.
…