- Hứa Bất Lệnh, ngươi điên rồi ư?!
Sau thoáng chốc yên tĩnh ngắn ngủi, triều thần kịp thời hồi thần, ai nấy đều nộ phát xung quan, gấp gáp đứng lên quát mắng.
Trên Vọng Giang Đài, Tống Kỵ nhíu mày, tựa hồ cũng sửng sốt, không biết phải nói gì.
Lúc này Lang Vệ và Ngự Lâm Quân mới hồi thần, vung đao đuổi theo, muốn đè lại Túc Vương thế tử đang nổi điên.
Đáng tiếc Hứa Bất Lệnh nhìn như chỉ đang rảo bước hành tẩu, tốc độ lại nhanh dị thường, chớp mắt đã vượt qua quá nửa cự ly, hai mắt đỏ ngầu, tiếng nói chất đầy phẫn nộ vô biên truyền đến trong tai tất cả mọi người:
- Hứa gia ta cả nhà trung liệt, chưa từng có ngày nào thẹn với Tống thị, thẹn với thiên hạ bách tính.
Một giáp trước, tổ phụ ta Hứa Liệt lấy thân phận đồ tể nhập ngũ, dùng cả đời đánh xuống cương vực vạn dặm cho Tống thị.
Công thành không cầu phú quý, mang theo thân binh đi ra quan ngoại, ở vùng man hoang tây khai cương khoách thổ, đánh thẳng tới Tây Vực. Đến nay còn ở trong ngàn dặm cát vàng trông giữ biên cương cho Tống Kỵ ngươi, chúng ta đã có giây phút nào nói qua một câu bất trung với Tống Kỵ ngươi? !
Tiếng chất vấn đinh tai nhức óc.
Trong hàng lang, triều thần đều đứng bật dậy, gấp giọng nói:
- Hứa Bất Lệnh, ngươi làm càn!
- Câm miệng, ngươi điên rồi à? !
- Mười năm trước, Đông Hải Lục gia không nghe triều đình điều lệnh, Tống Kỵ ngươi ra lệnh một tiếng, phụ vương ta Hứa Du đích thân dẫn thiết kỵ giết vào Đông Hải Lục gia, chém đầu gia chủ Lục gia nộp lên cho ngươi.
Đó là cha ruột của mẹ ta, ông ngoại của ta, nhạc phụ của phụ thân ta!
Đại nghĩa diệt thân như thế, chẳng lẽ còn không thể chứng minh Hứa gia ta trung liệt! ?
- Làm càn!
Tam công cửu khanh đều kinh hãi, hoàng tộc Tống thị càng là tức điên … dù đấy có là lời nói thật, lại há có thể dùng ngữ khí như thế chất vấn thiên tử?
- Hứa Bất Lệnh, ngươi điên rồi ư?! Mau mau quỳ xuống!
- Thánh thượng bớt giận!
Trên Vọng Giang Đài, Tống Kỵ đứng chắp tay, tựa như còn chưa kịp hồi thần.
Hứa Bất Lệnh đứng dưới Vọng Giang Đài, rút ra trường kiếm trong tay, nhìn về phía văn võ bá quan quần tình kích phẫn, lại chỉ tới thiên tử trên đài:
- Hứa gia ta chưa từng có một khắc bất trung, chỉ vì lập được công lao hãn mã, liền bị Tống Kỵ ngươi kiêng sợ, muốn diệt đi cả nhà Hứa gia chúng ta. Ta mộc tú vu lâm (nổi bật hơn người), ngươi liền hạ Tỏa Long Cổ với ta, ngươi sợ cái gì? ! Sợ Hứa gia ta tạo phản! ? Sợ ta hiệp vũ phạm cấm? !
Tiếng hét phẫn nộ cường hành trấn trú vương hầu tướng lĩnh toàn trường, ai nấy đều lộ vẻ khó mà tưởng tượng, hoàn toàn không ngờ Hứa Bất Lệnh sẽ nói ra những lời này.
Tuy bọn họ hoài nghi Tỏa Long Cổ là do thiên tử hạ, nhưng chuyện này không chứng cứ, hiển nhiên không thể cầm ra nói ngoài sáng. Lời nói vừa ra, dù Hứa gia có thật trung tâm cảnh cảnh thì tất cũng bị hoàng đế kiêng sợ, Hứa Bất Lệnh làm vậy là muốn muốn vong tộc diệt chủng?
- Ngươi thả kiếm xuống...
- Nói hươu nói vượn, thánh thượng há sẽ...
- Hứa Bất Lệnh, ngươi đừng có ăn nói lung tung! Thả kiếm xuống, Hứa gia ngươi muốn tạo phản chắc...
Tiếng quát mắng không ngừng, nhưng lần này lại đều có chút hoảng loạn, không ít ánh mắt dời về phía Tống Kỵ trên đài.
Tống Kỵ nhíu mày, chỉ đứng đó đánh giá Hứa Bất Lệnh, vẫn cứ duy trì khí độ quân vương.
Gương mặt tuấn mỹ của Hứa Bất Lệnh gần như vặn vẹo, nhấc kiếm chỉ tới Tống Kỵ:
- Thiên tử vô đạo, muốn tàn sát công huân, làm ra chuyện qua cầu rút ván. Ngươi không xứng làm hoàng đế, nên đổi người khác!
Hứa gia ta ba đời trung nghĩa, có thể chết trên sa trường địch quốc, lại không thể chết dưới tay hạng chuột nhắt.
Nếu Tống Kỵ ngươi đã muốn diệt chủng Hứa gia, vậy thì trước khi bị diệt chủng, Hứa gia ta cũng phải đổi một minh chủ khác cho thiên hạ!
Chết đi!
Két …
Một tiếng bạo quát, gạch đá dưới Vọng Giang Đài ầm ầm vỡ vụn.
…