Thế Tử Thật Hung

Chương 331: Kiếm bội tương minh, phong chỉ long đài (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Hay lắm …

- Không hổ là “nhất kiếm động Trường An ...

Lôi đài dưới Vọng Giang Đài, đao quang kiếm ảnh không ngừng, tiếng kinh hô tứ khởi, nguyên một đám vương hầu tướng lĩnh đều dõi mắt nhìn lên Mai Khúc Sinh và bọn con em trẻ tuổi, không ai nhận ra hỗn loạn vừa mới xảy ra lúc nãy.

Tam công cửu khanh mười hai vị đại quan đương triều như bất đảo ông ngồi ở trung tâm dưới đài, đôi khi cũng sẽ bình phẩm đánh giá trò chuyện mấy câu. Đám đại nho danh sĩ ở bên trái còn vắt óc suy nghĩ, xem liệu có thể lưu lại giai tác truyền danh thiên cổ trong dịp này không, Bùi Ngọc Long thậm chí mở ra họa án, chuẩn bị vẽ một bức thiên tử vọng giang đồ.

Trên Vọng Giang Đài, Giả công công thân khoác áo bào đỏ hồng, đứng ở bên cạnh thiên tử, đôi khi còn bình phẩm vài câu, riêng hai tên Bí Vệ đứng ở đằng sau thì một mực trầm mặc không nói.

Mắt thấy bầu không khí trên đài càng lúc càng lửa nóng, chúng nhân tập trung tinh thần chăm chú đánh giá. Phó sứ Tập Trinh Ty Lưu Văn Lâm phụ trách công tác bảo an cùng với Trương Tường ló đầu ra từ thang lầu bên cạnh, đưa tay thi lễ một cái, nói:

- Giả công công, hôm nay Hàn đại tướng quân mang đến hai đứa cháu trai, muốn mời Giả công công xem xem hai đứa này gân cốt thế nào, vốn định dẫn chúng tới, nhưng tại trường triều thần đông đúc, đưa đến sợ là không thỏa...

Giả công công tuy cả đời ở trong cung, nhưng thanh danh sớm đã truyền khắp thiên hạ, triều dã không ai không biết. Có lão thần tiên như vậy đặt ở trong cung, tự nhiên không ít vương công quý tộc muốn mang con cháu đến cho Giả công công xem tướng sờ cốt, nhìn xem liệu có thể cũng ra được hậu nhân “Long cân hổ cốt kỳ lân kình không.

Chỉ là Giả công công thường niên ở bên thiên tử, dù là tể tướng thái úy cũng không thể vì chút chuyện nhỏ mà chạy đi quấy rầy thiên tử, cơ hội xuất cung như thế này lại rất ít. Hàn Trung Du là võ quan gần với thái úy trong triều, cũng tính là quyền cao chức trọng, nhân cơ hội tới hỏi không có gì lạ cả.

Giả công công nắm lấy la chùy đứng trên đài cao cạnh cầu thang, nghe thấy lời này liền nhìn sang Tống Kỵ chính đang tập trung quan chiến.

Ánh mắt Tống Kỵ một mực đặt trên lôi đài, song cũng nghe được lời này của Lưu Vân Lâm, một chút chuyện nhỏ mà thôi, thế là bèn tùy ý nói:

- Đi đi.

- Vâng.

Giả công công thoáng khom lưng, giao lại la chùy trong tay cho một tên thái giám ở bên, cùng theo Lưu Vân Lâm đi xuống Vọng Giang Đài, tiến đến một tòa phòng xá phía trước đài. Gia quyến Hàn gia chính đang tha thiết trông đợi, vội dẫn hai bé trai chừng ba bốn tuổi đi nghênh đón Giả công công.

Keng …

Lát sau, thiên tử tựa hồ nhìn ngán Mai Khúc Sinh ẩu đả tiểu bằng hữu, bèn giơ tay lên.

Thái giám gõ đồng la, màn mở đầu sôi động trên lôi đài tính là kết thúc.

Trong ánh mắt muôn người, Đường Giao và Tư Đồ Nhạc Minh leo lên lôi đài.

Vừa rồi Mai Khúc Sinh một mình một kiếm chiến quần hùng, đã kéo động bầu không khí, lúc này kịch chính tới, không khí càng được đẩy cao. Không ít người lắm chuyện còn đề nghị Tư Đồ Nhạc Minh đi xuống, để Đường Giao đánh với Mai Khúc Sinh.

Chính trong bầu không khí náo nhiệt này, Tống Kỵ trên Vọng Giang Đài tựa hồ cũng nổi hứng, sai cung nữ kéo ra rèm châu che nắng, đứng chắp tay bên lan can Vọng Giang Đài, đánh giá lôi đài bên dưới.

Đường Giao cả đời tung hoành trên giang hồ, cũng tính là nhân vật địa vị siêu nhiên, nhưng nhìn thấy triều đình chuẩn bị cho hắn trận trượng lớn như vậy, ngay cả thiên tử đều lộ diện trên Vọng Giang Đài, trong lòng tự nhiên vừa kinh vừa sợ, càng thêm nghiêm túc mấy phần, cầm kiếm đứng đó, phong thái cao nhân tận tình triển hiện.

Tư Đồ Nhạc Minh và huynh trưởng cách biệt một trời một vực, chỉ có thể tính là cao thủ giang hồ nhất lưu, còn chưa sờ tới bậc cửa tông môn, tự biết không phải đối thủ của Đường Giao. Nhưng Tư Đồ gia trước nay đều đi con đường bá đạo, trước mặt vạn người tự nhiên sẽ không luống cuống, thậm chí còn có mấy phần kích động.

Keng …

Lại một tiếng đồng la vang lên, tuyên triệu tranh đoạt Thập Vũ Khôi ngày hôm nay chính thức bắt đầu.

Toàn trường an tĩnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm lên lôi đài, sợ lỡ mất bất cứ chi tiết nào.

Đường Giao cũng tập trung tinh thần, giơ lên bảo kiếm khảm nạm châu ngọc trong tay, sảng giọng nói:

- U Châu Đường gia, Đường Giao!

- Cẩu hoàng đế!

Đường Giao còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng giận mắng vang lên, như là sét đánh ngang tai vang vọng khắp dưới Vọng Giang Đài.

Toàn trường chết lặng, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Đường Giao khẽ run lên, thiếu chút bị dọa phá đảm.

Trong mắt Tư Đồ Nhạc Minh cũng đầy vẻ chấn kinh, vốn tưởng là Đường gia sử trá để hắn phân thần, nhưng cẩn thận nghĩ lại, sợ rằng Đường gia chán sống rồi mới dùng cách này để khiến hắn phân thần, vội vàng quay đầu nhìn xuống dưới đài.

Dưới Vọng Giang Đài có gần ngàn người, ai nấy đều bị tiếng quát xen lẫn nộ ý vô biên kia làm cho kinh hãi, đồng loạt nhìn tới lối vào Vọng Giang Đài.

Ở phía cuối hàng lang ngàn bước, nơi lối vào được Lang Vệ và Ngự Lâm Quân bố trí trọng binh trấn giữ, một nam tử tuổi trẻ thân khoác áo bào trắng, tay cầm trường kiếm chính đang bước đến.

Mặt như quan ngọc, lúc này lại tái xanh đến độ vặn vẹo, trán nổi gân xanh, trên dưới toàn thân tán phát sát khí và lệ khí vô biên.

Lang Vệ doanh chữ “Thiên và Ngự Lâm Quân Công Tôn Minh nghe được tiếng “Cẩu hoàng đế kia, lại không dám bước lên ngăn trở, ngược lại ngây ngốc đương trường, không biết nên làm gì cho phải.

Đổi thành bách tính bình thường, dám nói lời này, đương trường chặt chết là xong, không cần nửa điểm do dự. Nhưng người trẻ tuổi sát khí ngập trời trước mắt lại là thiếu chủ của hai mươi vạn Tây Lương quân, con trai của dị tính vương duy nhất của Đại Nguyệt, hoàng đế không hạ lệnh, bọn hắn nào dám rút đao ngăn trở.

Chính trong nháy mắt ngập ngừng đó, Hứa Bất Lệnh đã xông qua đại môn, sải bước đi qua hàng lang ngàn bước, lao thẳng tới Vọng Giang Đài.

Tam công cửu khanh thậm chí hoàng tộc Tống thị đều lộ vẻ chấn kinh, không rõ Hứa Bất Lệnh sao lại đột nhiên làm càn, những lời này thực sự quá khi quân phạm thượng, dù ỷ vào Túc Vương che chở không chết được, song cũng khó thoát xử phạt cấm túc đến chết, Hứa Bất Lệnh điên rồi ư?

Trong hàng lang, Tiêu Khinh nhìn nam nhân mấy ngày trước còn ôn văn nho nhã kia, thần sắc không khỏi chấn kinh … nét mặt tím xanh rõ ràng là Tỏa Long Cổ độc phát, hắn muốn làm cái gì?

- Làm càn …

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)