- A …
- Lại rơi xuống sông …
Hứa Bất Lệnh nhíu chặt càng chặt, suy xét một phen, hai chân giẫm mạnh mặt cỏ, cả người xung thiên mà lên, trực tiếp vượt qua đám đông tụ tập bên hà đê, bắt đầu cổ áo trước khi đứa nhỏ kịp rơi xuống nước, bất thần ném mạnh đi lên, đồng thời trường kiếm xuất vỏ cắm vào thạch đê, mượn lực tung người bắn lên, cùng lúc chạm đất với đứa nhỏ.
Hết thảy chẳng qua chỉ trong chốc lát, vô số bách tính bên bờ sông chính đang trố mắt cứng lưỡi đứng nhìn, còn chưa kịp phát ra tiếng vỗ tay khen hay.
Trên bãi cỏ phía sau đám đông, ánh mắt Lục phu nhân và Nguyệt Nô đều vừa mừng vừa sợ, định mở miệng nói gì đó. Nhưng đúng khắc này, Lục phu nhân chợt thấy được một màn khiến sắc mặt nàng trắng bệch.
Bờ sông tràn đầy du khách, ngay thời điểm Hứa Bất Lệnh đi xuống cứu người, trong đám đông đột nhiên xông tới bóng đen, tay cầm hai thanh chủy thủ, lấy thế như bôn lôi xông về hướng Hứa Bất Lệnh rớt đất, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Lục phu nhân chỉ có thể thấy mỗi tàn ảnh.
Lúc Hứa Bất Lệnh nhảy lên, đạo thân ảnh kia liền đã lao ra, lúc Hứa Bất Lệnh trở về, người đó đã vọt tới cách mười bước, nhảy lên hai tay giơ cao, mũi đao đen nhánh nhắm thẳng tới sau lưng Hứa Bất Lệnh chính đang tiếp đất, trên lưỡi đao rõ ràng có độc.
- Lệnh Nhi! !
Lục phu nhân chỉ kịp kêu lên một tiếng, đám đông nhìn xuống dưới nước thì đều còn đang quay đầu.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh một mực dừng ở trên thân Lục phu nhân, hoàn toàn không ngờ sẽ xuất hiện một thích khách hung hãn đến vậy.
Xoạt …
Hàn quang chợt hiện, Hứa Bất Lệnh chưa rơi xuống đất, mũi kiếm trong tay đã nhắm thẳng yết hầu thích khách.
Hứa Bất Lệnh đâm ra một kiếm, võ nghệ không chút bảo lưu, trường kiếm vút tới mang theo tiếng rít, dư quang cũng đã thấy được khuôn mặt thích khách kia.
Hắn không nhận ra thích khách này là ai, nhưng võ nghệ đối phương hẳn còn trên cả Trương Tường, lại hung hãn không sợ chết vượt xa đám người Trương Tường.
Hứa Bất Lệnh rõ ràng thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt thích khách, hiển nhiên đối phương không ngờ võ nghệ hắn đã khôi phục tới trình độ này. Song động tác của thích khách lại không có nửa điểm ngập ngừng, tránh không thoát một kiếm này liền không tránh nữa, cổ họng cứ thế cường hành tiếp lấy mũi kiếm.
Xoạt …
Một kiếm xuyên qua cổ gáy, đâm ra liền một chuỗi huyết châu.
Trong mắt thích khách không có nửa điểm tình tự, trường kiếm xuyên yết hầu, bằng vào quán tính rơi xuống, hai thanh chủy thủ tiếp tục đâm hướng lồng ngực Hứa Bất Lệnh.
Người này dù đã bị chém đứt đầu, lại vẫn có thể chạy về phía trước mấy bước. Ý chí kiên định tới cỡ đó, tất là tử sĩ không nghi ngờ!
Hứa Bất Lệnh vung kiếm đâm xuyên cổ họng thích khách, thuận thế cắt đứt cổ gáy, đồng thời nghiêng người tránh đi chủy thủ, tay trái vung ra trọng quyền.
Một quyền không chút bảo lưu, đi sau mà tới trước, nện lên lồng ngực thích khách.
Tiếng trầm đục vang lên, nháy mắt chấn nát toàn bộ xương sườn thích khách, lồng ngực hõm vào một hố nhỏ, cột sống sau lưng đứt gãy, xuyên ra áo bào lộ ra một mảnh xương trắng và máu thịt.
Tốc độ quyền này quá nhanh, cơ hồ đánh xuyên lồng ngực thích khách.
Thích khách đã chết, nhưng bản năng thân thể của tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ thì vẫn còn. Tay phải ấn theo quỹ tích vốn có đâm tới Hứa Bất Lệnh, tay trái đột nhiên lật chuyển, ném chủy thủ về phía Lục phu nhân cách đó mấy chục bước.
Bành …
Táp …
Tiếng quyền nện trúng ngực và tiếng chủy thủ bay đi vang lên gần như đồng thời.
Trước khi bay rớt ra ngoài, thích khách vẫn cứ bắt lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh.
- A! ! …
Lúc này người bên bờ sông mới hồi thần quay đầu lại, thấy được cảnh tượng kinh dị này, lập tức rộ lên từng hồi tiếng rít gào .
Lục phu nhân kêu lên một tiếng “Lệnh Nhi!. Mới vừa hô xong, liền đã thấy một vệt bóng đen phóng tới chỗ mình, tròng mắt co rụt lại, trong mắt hiện đầy hoảng sợ, nàng không biết nửa điểm võ nghệ, chỉ theo bản năng nhắm mắt khẽ nghiêng đầu đi.
Nháy mắt khi thấy chủy thủ bay đi, quyền trái Hứa Bất Lệnh lại bị kẹt chặt không cách nào rụt lại, bèn vung chân đạp mạnh, cường hành chấn nát nền đê, mấy khối đá vụn bắn ra, nện lên chủy thủ, chủy thủ bị hất nghiêng đi, bay vụt qua trên đầu Lục phu nhân, chẻ hoa trâm thành hai đoạn.
Nguyệt Nô cũng kịp hồi thần, theo bản năng bổ nhào lên người Lục phu nhân, đẩy Lục phu nhân ra, cả hai ôm nhau ngã trên bãi cỏ.
- A …
- Giết người rồi!
Toàn bộ vụ việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, thẳng đến lúc này thi thể vẫn chưa rơi xuống đất.
Hứa Bất Lệnh trở tay vung kiếm chém thích khách đang rơi rụng giữa trời thành hai đoạn, huyết thủy còn chưa vẩy xuống, thân hình đã như quỷ mị về lại bên cạnh Lục phu nhân, ôm lấy nàng, mắt dõi nhìn bốn phía.
Lục phu nhân ngã trên đất, mái tóc tán loạn, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt trắng bệch, phát hiện người ôm lấy mình là Hứa Bất Lệnh, lúc này mới run run nói không ra lời, chắc là bị dọa sợ, cuối cùng “Oa … một tiếng khóc lên.
- Ô ô ô...
Hứa Bất Lệnh thần tình căng cứng, xách theo trường kiếm nhỏ máu, ôm lấy Lục phu nhân chăm chú quan sát xung quanh, đề phòng còn thích khách khác.
Lục phu nhân từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua nguy hiểm gì, giờ thiếu chút bị chủy thủ đâm trúng, lại thấy thích khách kia biến thành thịt vụn, lập tức bị dọa mất hồn, xụi lơ trên đất, tay gắt gao nắm chặt quần áo Hứa Bất Lệnh, ô ô khóc lên không ngừng.
Nguyệt Nô cũng bị dọa cho sắc mặt tái xanh, vừa rồi phu nhân thiếu chút đã chết, nếu không nhờ Hứa Bất Lệnh...
Nghĩ tới đây, Nguyệt Nô mới phát hiện không đúng, nhìn sang Hứa Bất Lệnh, lắp bắp nói:
- Tiểu vương gia, độc trong người ngươi...
- ...
Hứa Bất Lệnh thầm hôkhông ổn, vừa rồi vì cứu Lục phu nhân mà hắn ra tay không chút bảo lưu, nếu quanh đây có tai mắt...
- Khụ khụ khụ …
Hứa Bất Lệnh phản ứng cực nhanh, đối phương đã hạ nước cờ sau cùng, không thể đợi thêm được nữa, thế là bèn giả bộ ho khan kịch liệt, làm ra bộ dạng sắc mặt tái xanh, ôm lấy Lục phu nhân xông thẳng tới Vọng Giang Đài.
Lục phu nhân sấp mình trong ngực Hứa Bất Lệnh, lúc này đã hơi chút hoàn hồn, run giọng nói:
- Lệnh Nhi, ngươi sao thế?
Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dạng phẫn nộ, ngoài miệng lại mềm giọng an ủi:
- Ta không sao, ngươi cứ khóc đi là được, xảy ra chuyện gì đều không cần sợ.
- ?
Lục phu nhân kinh hồn chưa định, lại vẫn theo bản năng khe khẽ gật đầu.
…