Thế Tử Thật Hung

Chương 329: Long thủ bạt lân, kỳ nộ như hải (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Mứt quả ….

- Bán... quạt đây …

- Hừ …

Trên quan đạo đi tới Trụy Long Loan, người như mắc cửi, hàng rong đứng đầy bên đường rao bán đủ thứ, bên bờ sông thỉnh thoảng lại có thuyền hoa chở theo tài tử giai nhân đi qua.

Sau khi đi tới phụ cận Trụy Long Loan, mặc dù đang là giữa trưa, khí trời lại rõ ràng mát mẻ lên nhiều, gió mát thổi phất không ngừng, khiến cho nơi đây như đang mùa xuân, thoải mái vô cùng.

Bên bờ Vị Hà, Lục phu nhân khoác váy dài màu xanh lam, trang điểm lộng lẫy quý phái, vừa mới đi một vòng, trên trán lấm tấm mồ hôi, chính đang đứng trên bãi cỏ hưởng thụ gió mát.

Nguyệt Nô giơ lên dù hoa che đầu cho Lục phu nhân, tránh miễn bị ánh nắng mặt trời sái đen, tròng mắt thỉnh thoảng len lén liếc nhìn công tử áo trắng bên cạnh.

Hôm nay ra ngoài, Lục phu nhân tự tay mặc đội chỉnh tề cho bảo bối của nàng. Áo bào như tuyết, đầu đội ngọc trâm, bên hông treo một thanh bảo kiếm và vô sự bài, bởi vì trời nóng, còn đưa cho Hứa Bất Lệnh một chiếc quạt xếp ngọc cốt được cái Lục gia cất kỹ.

Lúc này quạt xếp khe khẽ lay động, áo bào phất phơ theo gió, phối hợp với gương mặt “Chiêu Hồng nhất mỹ, trên đường đi làm mê đảo không biết bao nhiêu quan gia tiểu thư.

- Lệnh Nhi, có nóng không?

Lục phu nhân đứng ở bên người Hứa Bất Lệnh, dùng khăn tay nhè nhẹ lau trán cho Hứa Bất Lệnh, bởi vì dáng thấp, còn phải khe khẽ kiễng chân lên, hai hàng mi cong cong tràn đầy vẻ đắc ý, tựa hồ đang thưởng thức kiệt tác của mình vậy.

Hứa Bất Lệnh phe phẩy quạt, mỉm cười nói:

- Chỗ này mát mẻ, không nóng. Nghỉ một lát rồi đi tiếp, luận võ sắp bắt đầu rồi.

Lục phu nhân “Ừm một tiếng, quay đầu liếc nhìn, thấy không có người nào chú ý bèn nhấc váy lên một chút, lộ ra bắp chân và giày thêu, nhíu mày nói:

- Sớm biết thế đã không mặc đồ cáo mệnh, nóng muốn chết.

Hứa Bất Lệnh cúi đầu đánh giá một phen, nghĩ nghĩ bèn ngồi xổm xuống nhấc váy Lục phu nhân lên, phe phẩy quạt vào bên trong.

Kết quả thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết, gió lạnh sưu sưu từ dưới truyền lên, Lục phu nhân ngây dại, mặt đỏ lên, hai đùi đột nhiên siết lại, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Bất Lệnh:

- Tiểu tử chết tiệt, ngươi bị điên đấy à?

Hứa Bất Lệnh đứng lên, làm ra bộ dạng vô tội:

- Chẳng phải Lục di nóng sao, ta quạt cho ngươi.

Lục phu nhân thả váy xuống, sắc mặt rõ ràng có chút khác thường, thấy thần tình Hứa Bất Lệnh thản nhiên không chút tà niệm, đúng thật là quan tâm đến nàng, lúc này mới ngấm ngầm thở phào một hơi, đành chịu nói:

- Nào ai lại đi quạt gió như vậy ... Người ta thấy được thì sao?

Nói xong liền về lại trên xe ngựa, tiếp tục đi tới Vọng Giang Đài.

Đáy mắt Nguyệt Nô rõ ràng mang theo ý cười, len lén trừng Hứa Bất Lệnh một cái, lại cũng không tiện nói gì, giơ dù lên đưa Lục phu nhân về lại xa giá.

Ngày hôm nay ra ngoài, tự nhiên là tham gia náo nhiệt, với thân phận Lục phu nhân hẳn cũng nên trình diện, mấy ngày trước liền có phu nhân ở Khôi Thọ Nhai mời, bèn mang theo Hứa Bất Lệnh tới đây.

Bên bờ Vị Hà, gió êm sóng lặng, tựa hồ không có gì khác thường. Mấy tên hộ vệ bảo hộ Lục phu nhân đứng bên cạnh xe ngựa, trên quan đạo người tới người lui, toàn là bách tính Trường An Thành mang người nhà đến Vị Hà du ngoạn.

Hứa Bất Lệnh tay cầm quạt xếp đi theo sau lưng Lục phu nhân, khoảng cách một mực không quá năm bước, thời thời khắc khắc để ý tình hình xung quanh huống. Theo như hắn phỏng đoán, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không biết xảy ra lúc nào, xảy ra theo phương thức gì. Hắn quyết định “Thuận thế mà làm, tương kế tựu kế, an tĩnh chờ hắc thủ sau màn động thủ.

Lục phu nhân lo lắng cho thương thế của Hứa Bất Lệnh, đi không nhanh, miệng lẩm bẩm mấy chuyện vụn vặt gần đây:

- Lệnh Nhi, sao thái hậu lại chạy tới tránh nóng sơn trang, Trường Nhạc Cung đâu có nóng, cứ phải chạy đến chỗ đó làm gì...

- Ừm... Có thể là lần trước nghỉ ở tránh nóng sơn trang, tinh khí thần đều rất tốt cho nên mới thích chỗ ấy ...

- Đúng thật, không nói thì ta quên mất . Nơi ấy có vẻ dưỡng người, thái hậu vẫn thường tới đó nghỉ ngơi, lâu dần chẳng phải so ta... Không được, ta cũng phải qua đó ở...

Hứa Bất Lệnh không khỏi có chút buồn cười:

- Tránh nóng sơn trang của quan gia, Lục di lại không phải phi tử, làm sao tới được.

Lục phu nhân nhấp hé môi nói:

- Ta đi bồi cùng thái hậu, hơn nữa thân thể ngươi không tốt, chỗ đó cũng mát mẻ...

- Ta là nam nhân, làm sao có thể trú cùng một chỗ với thái hậu.

- Ai … ngươi là vãn bối, gọi thái hậu là cô nãi nãi, ai có thể nói được gì...

Đang lúc nói chuyện, bên bờ sông đột nhiên truyền đến tiếng kêu hét hoảng loạn:

- A...

- Cẩn thận …

Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra, chỉ thấy bên bờ đê Vị Hà, một tiểu nha đầu chừng hai ba tuổi đạp hụt chân, trực tiếp chìm vào trong dòng sông cuồn cuộn.

Vị Hà là sông lớn, ngày hè nước sông chảy xiết, nếu rơi vào căn bản khó mà vớt lên được .

Đám người lớn xung quanh phát hiện thấy, đều muốn đi kéo, nhưng căn bản không kéo được, tiếng kêu hét hoảng loạn tứ khởi.

Lục phu nhân cũng kinh hô thành tiếng, sắc mặt chợt biến:

- Hỏng rồi hỏng rồi …

Phốc …

Tiểu nữ hài vùng vẫy kêu thét, nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, bước chân khẽ động, nhưng chỉ mới vừa có động tác liền dừng lại, canh chừng ở bên người Lục phu nhân, nghiêng đầu lạnh lùng nói:

- Mau đi cứu người.

Nét mặt Lục phu nhân không giấu được vẻ gấp gáp, luống cuống tay chân vẫy gọi:

- Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi.

Mấy tên hộ vệ vội vàng chạy tới, nhảy thẳng vào trong nước, ra sức bơi tới chỗ tiểu nha đầu.

Người đi đường xung quanh rất nhiều, lúc này ai nấy đều sắc mặt khẩn trương chạy đến bờ sông, theo dõi động tĩnh, lo lắng chỉ tay về phía tiểu nha đầu kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)