Thế Tử Thật Hung

Chương 326: Thu quan! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới cái nắng chang chang, trưởng tử của thái úy Lưu Bình Dương Lưu Trường An khoác giáp bước nhanh chạy lên đầu tường Trấn Hổ Quan, sắc mặt hơi có vẻ căng thẳng, đi đến dưới long kỳ, đưa tay trầm giọng nói:

- Quách tướng quân, gần đây Túc Vương luyện binh ở Tần Châu, theo như mạt tướng thấy, tình hình này không ổn, còn mong tướng quân đừng lơ là khinh suất...

Quách Trung Hiển hơn sáu mươi tuổi, có thể tọa trấn Đại Nguyệt Tây quân, giao phong với Bắc Tề Tả Thân Vương, thậm chí là Túc Vương Hứa Du, tự nhiên không phải hạng tầm thường. Lúc này tay đè lên ngự tứ kim đao, ánh mắt đặt ở phương bắc, lạnh lùng nói:

- Lão tử đứng ở chỗ này nửa đời người, có khi nào lơ là khinh suất qua, còn cần đứa nhãi ranh như ngươi đi dạy?

Tính tình Quách Trung Hiển trước nay luôn như thế, Lưu Trường An không lộ vẻ gì bất mãn, tiến lên trước một bước nói:

- Túc Vương luyện binh ở Tần Châu, cách Thiên Dương Quan không đến ba trăm dặm, nếu là...

Ánh mắt Quách Trung Hiển vẫn một mực đặt ở phương bắc:

- Hứa Du không phải đứa ngu, vô duyên vô cớ đánh tới Trường An làm gì, dù phá ba đạo quan đánh vào Trường An, hai mươi vạn người của hắn đến cả Quan Trung Đạo đều không thủ được, nhi tử lại ở kinh thành, điên rồi mới sẽ tạo phản vào lúc này.

Lưu Bình Dương nhấp hé môi, lại cũng không tiện nói nhiều, khom lưng bẩm:

- Còn mong Quách tướng quân chớ nên lơ là khinh suất, tập trung tăng cường chiến bị, dù Túc Vương an phận thủ thường, chúng ta cũng có thể xem là luyện binh, có trăm lợi mà không một hại.

Quách Trung Hiển trầm tư, giơ tay lên quát:

- Biết rồi, nổi trống.

- Vâng!

Đông đông đông …

Trống trận theo đó vang vọng khắp đầu tường Trấn Hổ Quan...

- —— —— ——

Trên ngàn dặm cát vàng, trọng binh Bắc Tề vân tập Hắc Thành.

Tả Thân Vương Khương Nô đứng trên đầu thành, nhìn dư đồ to lớn trước mắt, cắm tiểu kỳ đánh dấu vị trí lên sa bàn, ánh mắt trang nghiêm hướng về phía Túc Châu Thành xa xa:

- Trần Hiên, ngươi nói Trường An sẽ có dị động, giờ đã đi qua mấy tháng, Hứa Du vẫn cứ đang một mực luyện binh, nhìn khí trời đều sắp khải hoàn hồi doanh, bản vương điều quá nửa binh mã mặt nam qua đây, thời tiết lại nóng như vậy, chỉ riêng hành quân đã chết mấy chục người, nếu chuyến này tay không mà về, bản vương tất lấy đầu ngươi.

Trần Hiên một thân văn bào, đứng bên cạnh dư đồ, nhìn vào vị trí Trường An:

- Vương gia yên tâm, theo như tin tức thám tử ở Trường An truyền đến, ngày hôm nay bên kia sẽ cử hành một trường luận võ, hoàng đế cũng Đại Nguyệt thân lâm, theo như ty chức thấy, rất nhanh liền sẽ có tin tức, có thể để đại quân nhổ trại đi trước.

Tả Thân Vương Khương Nô nhìn quân doanh kéo dài bát ngát phía sau Hắc Thành, giơ tay lên quát:

- Đừng khiến bản vương thất vọng, truyền lệnh đi.

- Vâng!

Trần Hiên khom lưng lui ra đầu tường...

—— —— ——

Cùng lúc này, trong Trường An Thành, khắp nơi vẫn là khung cảnh ca múa thăng bình, không có nửa điểm động tĩnh.

Bách tính khắp phố lớn hẻm nhỏ mang theo người nhà chạy đến ngoài thành xem náo nhiệt, gia đình phú quý nhân lúc sáng sớm mặt trời còn chưa độc, trước ngồi xe ngựa đi tới bên Vị Hà chiếm vị trí tốt.

Chỉ riêng Tiêu Đình thật không dễ dàng mới gạt được tiền son phấn từ chỗ hai vị cô cô, chuẩn bị dốc tiền đặt cược kiếm lớn, lại bị khóa ở trong phòng, vỗ lên cửa kêu khóc nói :

- Cô cô, ta sai rồi, ngươi thả ta đi. Luận võ hôm nay Đường Giao nhất định sẽ thắng, ngươi thả ta đi ra, cho ta nhìn một lát rồi về cũng được...

Đáng tiếc, không ai để ý hắn cả.

Trong hoàng thành nguy nga.

Triều hội tán đi, Ngự Thư Phòng sau Thái Cực Điện, hương khói lượn lờ.

Tống Kỵ cởi đi long bào đế miện, khoác một thân văn bào ngồi ở trên giường, khuỷu tay đặt lên tiểu án, ngón tay lật chuyển, nhíu mày tự hỏi ván cờ sắp đến hồi tàn cuộc.

Giả công công ngồi phía đối diện bàn cờ, trên mặt mang theo ý cười khiêm tốn, nhìn sắc trời một cái, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Thánh thượng, sắp tới luận võ ngoài thành, nghi trượng ngự liễn đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào xuất cung?

Tống Kỵ thích đánh cờ, thậm chí từng vì đánh cờ chậm trễ thời gian vào triều mà bị Tề lão thất phu mắng nhiều năm. Lúc này chính đang xoa vuốt quân cờ, hơi có vẻ mất hứng:

- Chính vào thu quan, dung Trẫm nghĩ thêm.

Giả công công khẽ gật đầu, an tĩnh ngồi đợi.

Tống Kỵ tử tế đánh giá tàn cuộc trước mắt, nhíu mày suy tư, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thả xuống quân cờ trong tay:

- Lạc tử vô hối, xuất cung.

- Vâng!

Lát sau.

Bên ngoài Thái Cực Cung, ngự liễn thiên tử từ từ đi ra cửa cung.

Tống Kỵ khoác long bào đội đế miện ngồi trên ngự liễn, đi qua Chu Tước đại nhai.

Hai bên đường phố, vạn dân cúi đầu, triều thần theo sau xa liễn, chậm rãi chạy ra Trường An.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)