Màn mưa rả rích vẩy xuống hoàng thành nguy nga, trong tầm mắt toàn là một màu đen xám xịt, chỉ ẩn ẩn thấy được mỗi Thái Cực Điện ở phía xa xa.
Hứa Bất Lệnh chắp tay đứng bên cửa sổ, nhìn ra cung các bên ngoài, thật lâu không nói.
Sạt sạt sạt …
Tiếng bước chân chạy chậm từ xa lại gần, kèm theo đó là tiếng thấp giọng phân phó:
- Các ngươi đi chiếu cố tỷ tỷ, bản cung có việc muốn tâm sự với thế tử, chờ ở bên ngoài là được, có việc sẽ gọi đến sau.
- Vâng.
Nghiêng đầu nhìn lại, mấy cung nữ khom lưng cáo lui.
Thái hậu xách lên làn váy đỏ chót, chạy chậm bước tới, vừa rồi uống chút rượu, trên mặt còn mang theo ráng đỏ.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, thấy bốn bề vắng lặng liền đóng cửa sổ lại, giang tay ra.
Ý nghĩ đầu tiên phù hiện trong đầu thái hậu chính là vô cùng xoắn xuýt, từ sau đêm đơn độc xuất cung, nằm một đêm trên bãi cỏ bên Khúc Giang Trì, nàng liền phát hiện một chuyện.
Nếu không vướng mắc thân phận thái hậu, trên thế giới nàng chỉ còn mỗi Hứa Bất Lệnh .
Nhưng khăng khăng nàng lại là thái hậu, “vì thiên hạ bách tính cứu Hứa Bất Lệnh có thể giải thích hết thảy những chuyện nàng đang làm bây giờ, nhưng cái mượn cớ đó không thể khiến nàng mất đi thân phận thái hậu, cũng không thể quên được dự tính ban đầu.
Thái hậu nhìn đôi cánh tay giang ra kia, lông mi khẽ động, dừng chân lại, đưa tay đóng cửa:
- Đừng vội làm càn, bản cung giải độc cho ngươi, là vì sợ ngươi chết rồi... Nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy liền đi về tiếp tục chịu khổ...
- Bảo bảo...
Trong lúc nói chuyện, thái hậu phát hiện bên tai đã truyền đến tiếng thở của nam tử, một cánh vòng lấy eo nàng.
Thái hậu khẽ run lên, lại không giãy dụa, chỉ gắt gao siết chặt mép váy, nỗ lực làm ra bộ dạng trấn định:
- Ngươi... Ngươi tự tiện... Đừng để lỡ thời gian.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh mang theo ý cười, khom lưng ôm ngang thái hậu, đi đến ngồi xuống trên nhuyễn sạp gần đó.
Từ đầu tới cuối thái hậu đều quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng mặt Hứa Bất Lệnh, giày thêu cong lên, thân thể bất giác run rẩy.
Độc trong người Hứa Bất Lệnh đã sắp giải xong, tự nhiên không nóng nảy:
- Hôm nay chúng ta quên đi thân phận, như vậy sẽ giải độc mau chút.
Thái hậu nằm gác trên cánh tay Hứa Bất Lệnh, hé môi chờ đợi, thấy Hứa Bất Lệnh còn có tâm tư nói chuyện, trong mắt rốt cuộc nhịn không được hiện ra mấy phần nổi nóng, quay đầu đi:
- Ngươi đến cùng có muốn giải độc hay không, không muốn thì thôi.
- Giải chứ.
Hứa Bất Lệnh ôm thái hậm vào trong ngực, khẽ cười nói:
- Mỗi lần đều phải đến nửa đêm, thời gian sợ rằng không đủ, đồ bảo bảo chuẩn bị đâu rồi?
Thái hậu trừng mắt, thầm nghĩ, thời gian đúng là không đủ, giày vò quá lâu cũng không tiện. Thế là ngồi dậy, chạy chậm tới trong góc phòng chính sảnh, từ sau bình hoa lấy ra một chiếc hộp nhỏ, ném cho Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi nhanh chút... Bằng không... Bằng không bản cung tức giận, chính ngươi tự đi mà chịu khổ.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, đưa tay mở hộp ra … bên trong đặt hà bao chứ trứng chim cút vàng, đuôi cáo ….
Thái hậu biết những vật này là dùng để khinh bạc nàng, lại không hiểu tác dụng cụ thể, ngồi xuống một bên, làm ra bộ dạng mâu thuẫn, bình thản nói:
- Những vật này dùng để làm gì?
Trong mắt rõ ràng có mấy phần hiếu kỳ.
Hứa Bất Lệnh tươi cười, cầm lên đuôi cáo chế tác tinh mỹ, quay đầu sang, đánh mắt ra hiệu.
Thái hậu hít vào một hơi, đáy mắt hiện ra thần sắc phức tạp khó mà nói được nên lời, trừng một cái, sau đó từ từ sấp xuống trên nhuyễn sạp...
------
Ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, sồ cúc dời qua lúc đầu đông khẽ đung đưa trong màn mưa, hạt mưa không ngừng rơi trên lá xanh, hoa còn chưa hé nụ vô lực gánh lấy mưa gió tồi tàn.
Trong phòng tình ý dạt dào, nửa canh giờ sau, Hứa Bất Lệnh mang theo mấy phần ý cười, ngồi tựa mình trên nhuyễn sạp.
Thái hậu cũng đã khôi phục lý trí, ngồi ở trong góc, sắc mặt đỏ đến phát tím, cả người không ngừng run rẩy, trên tay còn cầm một chiếc kéo nhỏ không biết lấy ra từ đâu, trong mắt đẫm lệ, tựa hồ đang phải chịu ủy khuất rất lớn.
- Phi … nghiệt chướng nhà ngươi, ngươi khinh bạc ta... Ta... Ta...
Thái hậu tức đến độ nói không nên lời, lúc này nghĩ lại vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận, nghĩ nghĩ liền ném kéo tới.
Hứa Bất Lệnh đưa tay bắt lấy chiếc kéo, đặt xuống trên bàn, biểu tình nghiêm túc nói:
- Giải độc mà... Lần này nhanh hơn không ít.
- Phi … ngươi...
Thái hậu mắt hạnh trợn tròn, tìm phải tìm trái, lại từ bên cạnh quơ lấy thứ gì đó, đang định tiếp tục nện chết hỗn đản này, xin tha đều không nghe, rõ ràng nàng kêu “Lệnh ca ca rồi mà vẫn không chịu dừng tay...
Chỉ là còn chưa kịp ném, thái hậu đã thấy Hứa Bất Lệnh đứng dậy, lập tức ánh mắt hoảng hốt, vội vàng giật lui, còn quơ đệm chăn che ngực, tức giận nói:
- Không cho ngươi tới... Dừng lại, ta... Bản cung gọi người...
- Bảo bảo ngoan, đừng náo, có chính sự muốn nói với ngươi.
- Ngươi thì có thể có chính sự gì? Giải độc cho ngươi, ngươi không ngồi yên chịu giải, toàn làm ra mấy chuyện hoang đường ...
Thái hậu nức nở kêu lên, bị Hứa Bất Lệnh kéo lấy, đang định giãy dụa.
Hứa Bất Lệnh cường hành kéo thái hậu ngồi xuống bên cạnh, đành chịu nói:
- Thì vẫn là giải độc, chỉ là đổi cách khác thôi.
Thái hậu nín nhịn hồi lâu, cuối cùng nhịn hết nổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng ta ngu chắc? Đuôi cáo kia ... Phi … ngươi chính là khinh bạc người!
Hứa Bất Lệnh vươn cổ tay ra:
- Không tin ngươi xem xem.
Ánh mắt thái hậu thoáng hiện vẻ đề phòng, giơ tay bắt mạch cho Hứa Bất Lệnh, cảm giác một phen, Tỏa Long Cổ vẫn còn đó, nhưng khí huyết đã thịnh vượng rất nhiều...
- Ồ?
Thái hậu không khỏi nghi hoặc, thần tình cũng theo đó thanh tỉnh mấy phần, khẽ nhíu mày nói:
- Đúng là hiệu nghiệm... Vậy, vậy còn cần bao nhiêu lần mới giải sạch?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:
- Chắc chừng bốn năm mươi lần.
- Phi … không được.
Thái hậu vội vàng rụt tay lại, lấy ra thẻ gỗ lim từ trong ngực, dùng tiểu đao chăm chú khắc xuống: “Chính chính chính chính nhất.
- Nói một trăm lần liền là một trăm lần, chậm thì chậm chút, ngươi... Ngươi sau này còn dám làm loạn, ta chết cho ngươi xem.
Khóe miệng Hứa Bất Lệnh cong lên, gật gật đầu:
- Nghe bảo bảo .
Lúc này thái hậu mới yên tâm phần nào, nhớ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt lại đỏ lên, sau đó càng nghĩ càng giận, đưa tay đánh lên ngực Hứa Bất Lệnh:
- Nghiệt chướng, hỗn đản, bạch nhãn lang ... Ngươi chết không yên lành...
Hứa Bất Lệnh lại không hoàn thủ, trầm tư một lúc rồi nói khẽ:
- Ngày mai ngươi xuất cung, cứ nói thời tiết quá nóng, ở trong cung phiền muộn, đi tránh nóng sơn trang nghỉ lại một đoạn thời gian.
Thái hậu sững sờ, dừng lại động tác đánh người, tay nắm chặt váy phượng:
- Ngươi ra khỏi thành tìm ta? Lộ trình xa quá, không mệt à?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu:
- Mấy ngày nữa Trường An có thể sẽ xảy ra chuyện, ra ngoài ở tạm mấy ngày rồi về.
Thái hậu nhíu mày, trong mắt hiện ra mấy phần nghi hoặc:
- Xảy ra chuyện gì?
Hứa Bất Lệnh cười cười, đưa tay nắn nắn mặt thái hậu:
- Bảo bảo ngoan, đến lúc đó ngươi sẽ biết, vô luận xảy ra chuyện gì, đều không cần đi về Trường An Thành, cứ thành thật ở lại trong tránh nóng sơn trang là được.
Thái hậu không phải cô nương ngây thơ, cảm thấy lời này không đúng, thần tình lập tức chuyển vẻ nghiêm túc:
- Ngươi muốn làm gì? Không nói rõ ràng, ta...
Hứa Bất Lệnh thở dài, cầm lên đuôi cáo trên bàn, đẩy thái hậu ngã xuống trên nhuyễn sạp, bắt đầu vén váy.
Trong mắt thái hậu lập tức hiện ra mấy phần hoảng sợ, giày thêu lắc lư giữa trời, gấp giọng nói:
- Lệnh ca ca, ta sai rồi, ta nghe ngươi ...
- Ngoan.
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới buông tay, hôn nhẹ lên trán nàng:
- Ngươi đã tin ta, giải độc cho ta, liền nên biết ta sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi. Thành thật nghe ta, yên ắng theo dõi kỳ biến, sau này chuyện gì ta cũng đều nghe ngươi .
Thái hậu lồng ngực phập phồng, mím môi một cái, tử tế coi chừng tròng mắt Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi... Được rồi, ta tin ngươi, nếu ngươi dám gạt ta, ta liền coi như một mảnh ý tốt ném cho chó ăn, dù sao sớm muộn cũng phải chết...
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, đặt lên môi thái hậu một nụ hôn, đứng dậy rảo bước đi ra Trường Nhạc Cung...
-------