Màn mưa dày đặc trút xuống trên hành lang.
Hứa Bất Lệnh nhìn hai tỷ muội sinh đôi ngồi trên nhuyễn sạp, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Vốn định chuẩn bị dỗ ngon dỗ ngọt thái hậu một phen, lúc này tự nhiên không thể thốt ra miệng, chuyện riêng lại càng không tiện nói. Mà kéo việc nhà, tựa hồ cũng không có gì để nói. Hứa Bất Lệnh bị thái hậu kêu đến, theo lý người hỏi nên là thái hậu, Hứa Bất Lệnh chỉ phụ trách đáp lời, không thể đảo khách thành chủ được.
Thái hậu gọi Hứa Bất Lệnh tiến cung, mục đích chính là vì giải độc, theo như kế hoạch thái hậu vạch sẵn, trước đuổi đi cung nữ, chờ Hứa Bất Lệnh tới, dù là ban ngày, hơi chút phản kháng một cái liền mặc cho Hứa Bất Lệnh khinh bạc, tránh miễn Hứa Bất Lệnh phải chịu khổ. Nhưng tỷ tỷ ở ngay bên cạnh, thái hậu tuyệt đối không dám làm loạn, tự nhiên liền không có chuyện gì để làm.
Tiêu Khinh nhìn thấy hết thảy, tự nhiên cũng hiểu được Hứa Bất Lệnh và muội muội mình đang rắp tâm chuyện gì, nàng đi qua chính là để cản trở, không thể để ác nhân trong mắt không phân trưởng ấu tôn ti như Hứa Bất Lệnh tiếp tục đắc sính, càng không thể để muội muội lại đi nhầm đường.
Sa sa sa …
Tiếng mưa rơi từ bên ngoài truyền đến, bầu không khí trong phòng càng lúc càng không đúng.
Tiêu Khinh thấy thái hậu không nói chuyện bèn khẽ cười một tiếng:
- Thái hậu, ngươi gọi Túc vương thế tử tới, sao giờ lại không nói chuyện?
Thái hậu giấu một bụng lời, nhưng lúc này nào dám nói. Lập tức đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, làm ra bộ dáng đoan trang đại khí:
- Vốn chỉ là quan tâm thương thế của Lệnh Nhi, thấy hắn không ngại, liền yên tâm.
Tiêu Khinh khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn sang Hứa Bất Lệnh:
- Đã vậy, ta đưa thế tử về vương phủ...
- Chậm đã!
Hứa Bất Lệnh còn chưa lên tiếng, thái hậu liền gấp, lần này tới đây, lại phải chờ rất nhiều ngày mới có cơ hội gọi Hứa Bất Lệnh tiến cung ôn chuyện, nàng còn chưa được... Không đúng, Hứa Bất Lệnh còn chưa được giải độc Tỏa Long Cổ!
- Tỷ tỷ, đều là người trong nhà, không cần khách khí vậy đâu. Ừm... Ngươi muốn về, vậy cứ về trước, ta và Lệnh Nhi trò chuyện thêm một lúc...
Thái hậu nỗ lực bảo trì phong thái đoan trang, như là trưởng bối quan tâm con cháu, tận lực tìm mượn cớ.
Tiêu Khinh cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại khẽ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói:
- Ta tiến cung chưa đến nửa canh giờ, nếu không phải đưa thế tử về, thật ra cũng muốn tâm sự nhiều hơn với thái hậu.
- ...
Trong mắt thái hậu chớp qua một tia ủy khuất, thần tình như thể lúc nhỏ có chuyện muốn cầu xin tỷ tỷ, nhưng thoáng chốc liền hồi thần, ngắm Hứa Bất Lệnh một cái, lại không biết nên nói gì, hơi chút suy nghĩ liền mở lời:
- Đã thế... Vậy ăn cơm đi, Xảo Nga...
Hô hoán một tiếng, Xảo Nga lập tức dẫn theo cung nữ bưng lên đồ ăn sớm đã được chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn ở thiên sảnh.
Thái hậu mời tiệc, lại không thể ngồi cùng bàn mà ăn, vị trí ba người vẫn là tách ra .
Thái hậu quy quy củ củ ngồi sau tiểu án thủ vị, len lén liếc Hứa Bất Lệnh một cái, sau đó mang theo mấy phần ý cười giơ ly rượu lên:
- Tỷ tỷ, ngươi từ Hoài Nam qua đây, còn chưa từng mở tiệc đón gió tẩy trần, ta mời ngươi một chén.
Đáng tiếc lần trước Tiêu Khinh uống say dẫn đến thất thân, tự nhiên không muốn uống rượu, lắc đầu nói:
- Ta không uống rượu, ngươi lại không phải không biết, các ngươi uống đi.
- Sao lại không uống rượu, lần trước ngươi còn...
Tiêu Khinh nghe thế không khỏi cả kinh, chuyện nàng đổi thân phận với muội muội nhất định không thể để cho Hứa Bất Lệnh biết được, lập tức vội vàng xua tay:
- Thôi thôi, ta uống một chút.
Nói xong liền cầm lên ly rượu, lấy tay áo che mặt, khẽ nhấp một ngụm.
Thần tình thái hậu thoáng hiện vẻ bất mãn, dốc ngược ly rượu trống rỗng nói:
- Ta đều uống cạn, cùng là tỷ muội, ngươi khách khí cái gì?
- ...
Tiêu Khinh hơi có chút nổi nóng, lại không tiện nói gì, đành cầm ly rượu lên dốc một hơi cạn sạch.
Hứa Bất Lệnh ngồi ở đối diện, hiểu được ý tứ trong mắt thái hậu bảo bảo, lập tức cũng nâng ly:
- Lệnh Nhi là vãn bối, cũng kính Tiêu đại tiểu thư một ly.
- ...
Tiêu Khinh ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, hai người này muốn chuốc say nàng!
Thái hậu thấy Tiêu Khinh không giơ ly, khẽ nhíu mày nói:
- Tỷ tỷ, Lệnh Nhi mời rượu, đừng có mất thân phận.
Tiêu Khinh nhíu mày càng sâu, tuyệt đối không thể uống tiếp, vạn nhất lát nữa say mất...
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Khinh đột nhiên khẽ động, mang theo ý cười, nâng ly lần nữa cạn sạch.
Thái hậu thấy hiệu nghiệm, tức thì về lại bộ dạng hay nói lúc trước, cầm ly lên liến thắng không ngừng, hai ba câu liền kính một lượt, thuận tiện đuổi đi cung nữ, lấy trời mưa làm lý do đóng cửa lại.
Rượu không đến ba tuần, Tiêu đại tiểu thư tửu lực kém cỏi đã gương mặt đỏ hồng, hơi chút trầm mặc khoảnh khắc liền vô thanh vô tức sấp trên bàn, tựa hồ đã say.
Mắt thái hậu sáng rực lên, đưa tay ra hiệu Hứa Bất Lệnh đừng nói chuyện, thấp thỏm chờ đợi một lúc mới mở miệng nói:
- Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?
- Ô...
Tiếng nỉ non như có như không vang lên, Tiêu Khinh xụi lơ trên bàn, say đến bất tỉnh nhân sự.
Thái hậu thấy thế, rốt cuộc thở phào một hơi, vội vội vàng vàng đứng dậy, trong mắt lại hiện ra lệ quang, chạy đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, thấp giọng nói:
- Tiểu tử chết tiệt, gần đây ngươi không sao chứ?
Hứa Bất Lệnh đứng dậy, thần tình vẫn cứ bình thản như thường:
- Không sao, bảo bảo.
- ...
Trong đại sảnh rộng lớn, cung nữ sớm bị đuổi ra, chỉ còn mỗi Tiêu Khinh sấp mình trên bàn.
Thái hậu mím môi một cái, tâm tạng nhảy động kịch liệt, mãi một lúc mới hồi thần lại được, đi đến ngồi xuống trên tiểu sạp ở thiên sảnh, lạnh lùng nói:
- Sao không sớm chút tiến cung? Ta đáp ứng cho ngươi...
- Xuỵt …
Hứa Bất Lệnh đưa tay lên miệng, chỉ chỉ Tiêu Khinh nằm ở gần đó, ra hiệu bảo bảo đừng nói lung tung.
Thái hậu nhấp hé môi, lại cũng không dám quá lớn tiếng, nghĩ nghĩ liền từ bên hông lấy ra thẻ gỗ lim, chỉ vào một dãy “chính chính chính chính trên đó, trong mắt chớp qua mấy phần nổi nóng, bộ dạng như thể muốn nói “ta giải độc cho ngươi, ngươi còn không nóng nảy.
Hứa Bất Lệnh ngắm Tiêu Khinh một phen, nghĩ nghĩ bèn đi đến ngồi xuống trước mặt thái hậu, ôn nhu nói:
- Bảo bảo, mấy ngày này ở trong cung nín hỏng rồi đúng không?
- ?
Trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần không vui, biểu tình nghiêm túc lên, nói:
- Hứa Bất Lệnh, ta là cho ngươi... Ô...
Hứa Bất Lệnh che miệng thái hậu, mặc kệ nàng giãy dụa, hung hăng hôn một cái.
Thái hậu vốn còn chút lý trí, muốn bảo trì thân phận và dự tính ban đầu, nhưng khí tức nam tử đập mặt mà tới, cánh tay rắn chắc vòng ra sau lưng, cả người đều không nghe sai khiến, rất nhanh nhịp thở liền trở nên dồn dập, xoắn xuýt một lúc bèn chủ động đưa tay cởi đai lưng cho Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh dứt môi ra, bắt lấy tay thái hậu.
Thái hậu rõ ràng khó mà khắc chế được, mặt đỏ lên, nhìn Hứa Bất Lệnh, cường hành làm ra bộ dạng trấn định:
- Sao thế?
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, nghiêng nghiêng đầu nói:
- Nằm sấp xuống.
Lúc này đầu óc thái hậu đã có chút mơ hồ, cắn môi, theo lý mà nói nàng nên mắng Hứa Bất Lệnh mấy câu, nhưng sau cùng chỉ là ỡm ờ nằm trên tiểu sạp, trở mình, quỳ nép sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Ngươi... Ngươi nhanh lên... Đợi lát nữa bị phát hiện thì toi...
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, bắt đầu cởi bỏ dây lưng.
Đúng lúc này, Tiêu đại tiểu thư đang giả say nhằm tra rõ hư thực mối quan hệ giữa Hứa Bất Lệnh và thái hậu, giờ đây thật sự giả bộ hết nổi . Vốn tưởng muội muội và Hứa Bất Lệnh sẽ nói chút tình thoại tư mật, không ngờ vừa đi lên liền đã cởi quần, nếu còn tiếp tục giả bộ, trước mắt liền sẽ trình hiện một bức xuân cung đồ bằng xương bằng thịt, thế là khe khẽ “Ô một tiếng.
Trong gian phòng u tĩnh, tiếng rên khe khẽ này quả thực như sét đánh ngang tai.
Thái hậu lập tức thanh tỉnh lại, phát hiện mình chính đang quỷ thần xui khiến chuẩn bị giải độc choHứa Bất Lệnh, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vội vàng vàng đứng dậy, nhìn sang nơi khác.
Hứa Bất Lệnh tự nhiên cũng làm bộ chấn kinh, luống cuống tay chân chỉnh lý quần áo.
Tiêu Khinh xác định hai người đều đã chỉnh lý xong, lúc này mới ngà ngà ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải hai hồi:
- Tương Nhi, ta uống say...
Thái hậu cười nhẹ, vội vàng đi tới trước mặt:
- Tỷ tỷ, ta dìu ngươi tới thiền điện nghỉ ngơi.
- Ừm.
Tiêu Khinh làm ra bộ dạng hoa mắt chóng mặt, đáy mắt lại mang theo nổi nóng và đành chịu, từ đầu đến đuôi không nhìn Hứa Bất Lệnh lấy một lần, cứ thế được dìu ra thiên sảnh.
…