Mưa to tí tách, vẩy lên Bạch Thạch Hạng.
Hứa Bất Lệnh giơ lên dù giấy, dắt ngựa đi tới bên ngoài cửa hàng Tôn gia.
Cửa hàng bán rượu đã mở không biết bao nhiêu năm trong ngõ hẻm này, bộ dáng lại trước nay vẫn thế, ba bộ bàn ghế, mấy vạc rượu, tửu phướn ố vàng lắc lư trong gió. Chỉ là một gian quán rượu không gì có đặc biệt, lại chịu tải ký ức của rất nhiều người.
Đương kim thiên tử từng uống rượu trong đây, Túc Vương phi và Túc Vương kết nhân duyên ở chỗ này, cha mẹ Ninh Thanh Dạ cũng quen biết yêu nhau tại đây...
Tửu quán tầm thường không chút bối cảnh, dựa vào liệt tử thiêu cháy cổ họng, kết nối đủ loại người cao thấp quý tiện từ trời nam biển bắc lại với nhau, như là cảnh tránh gió đặc biệt trên giang hồ, không thuộc về giang hồ lại liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với giang hồ, tửu khách đi ra từ trong tửu quán liền chính là nửa cái người giang hồ.
Sa sa sa …
Giọt mưa lớn như hạt đậu nện trên dù giấy, lại từ nan dù trượt xuống.
Hứa Bất Lệnh đi tới bên ngoài lan can tửu quán, cầm ra hồ lô rượu trên tay:
- Chưởng quỹ, cho một bầu.
Bởi vì mưa to như trút, trong tửu quán không có khách nhân, Tôn lão chưởng quỹ chính đang lau dọn đưa mắt nhìn lên, tiếp đó liền lộ ra ý cười:
- Công tử tới rồi, đã lâu không gặp, vẫn như cũ?
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, đã uống hơn một năm, sau này khả năng rất khó lại uống được “Đoạn Ngọc Thiêu, trầm ngâm khoảnh khắc liền nói:
- Nghe đồn ở chỗ chưởng quỹ còn có rượu càng tốt, tới đây hơn một năm rồi, lại không thấy chưởng quỹ lấy ra lần nào.
Nghe được lời này, Tôn chưởng quỹ dùng khăn lông xoa xoa tay:
- Thật không phải tiểu lão nhân không lấy ra, người mà, một khi uống được càng tốt, lại uống Đoạn Ngọc Thiêu liền không có vị nữa. Có cái để thèm là được rồi, tránh miễn sau này càng thêm tiếc nuối...
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ nói:
- Đoán chừng phải cai Đoạn Ngọc Thiêu, nếm thử một phen, sau này mới không lưu tiếc nuối.
Tôn chưởng qũy đánh giá một phen, hơi chút trầm mặc, lắc đầu cười nhẹ nói:
- Năm đó cha ngươi cũng nói thế này... Thôi thôi, còn dư nửa vò, lưu cho công tử một hũ, sau này có cơ hội nhìn thấy tiểu Hứa... Không đúng, hẳn là lão Hứa, giúp tiểu lão nhân hỏi một tiếng có thèm hay không, đã nhắc hắn đừng uống rồi...
Trong lúc nói chuyện, Tôn chưởng quỹ đáp khăn mặt lên vai, tiến vào hậu phòng, ôm ra nửa vò lão tửu, rót vào trong hồ lô, động tác rất cẩn thận, khóe mắt rõ ràng có mấy phần không nỡ.
Hứa Bất Lệnh giơ lên dù che mưa đứng trong ngõ nhỏ, giương mắt nhìn tửu quán già cỗi trước mặt:
- Sau này Tôn chưởng quỹ có hứng thú, có thể tới Túc Châu mở cửa hàng, dưới thành có suối, nước ở đó như rượu, chính là đồ tốt để nhưỡng tửu.
Tôn chưởng quỹ chứa đầu bầu rượu, lắc đầu thở dài:
- Cả đời mở quán rượu trong ngõ này, bao nhiêu người nhắc tới rất nhiều năm, liền là vì đến kinh thành nếm một ngụm, tiểu lão nhân vừa đi, bọn họ chẳng phải đều thất vọng mà về, không đi được...
Hứa Bất Lệnh khẽ cười khẽ, không nói gì thêm.
Lát sau, hồ lô rượu đổ đầy, Hứa Bất Lệnh đưa lên ngửi một cái, mùi rượu nồng đậm thấm tận ruột gan, khiến sâu rượu trong bụng khó mà kìm nén.
Chẳng qua, Hứa Bất Lệnh ngập ngừng một phen, lại không uống ngay mà treo hồ lô bên hông, cầm dù đi ra Bạch Thạch Hạng.
Mưa to tí tách.
Tôn chưởng quỹ đáp khăn lông lên vai, đưa mắt nhìn theo bóng lưng trắng như tuyết kia tan biến trong màn mưa.
Cảnh tượng như đã từng quen biết, năm đó tay ăn chơi được xưng “kinh thành tứ hại cũng đã từng cầm theo bầu rượu thế này, yên ắng đi ra ngõ nhỏ, cứ thế dần tan biến.
Năm tháng thoi đưa, phảng phất như một vòng luân hồi.
Hơi có khác biệt chính là, lần này bên người công tử áo trắng thiếu một nữ tử.
Tôn chưởng qũy trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài:
- Đảo mắt, lại là một đời người ...
------
Trời mưa xuống, thời tiết mát mẻ mấy phần, “Tỏa Long Cổ tự nhiên cũng lắng lại, Hứa Bất Lệnh thừa cơ tiến cung, thăm thái hậu bảo bảo lần cuối cùng.
Giữa trưa, xe ngựa Hứa Bất Lệnh đi tới bên ngoài Trường Nhạc Cung.
Vốn tưởng sẽ có Xảo Nga và bộ liễn nghênh đón, nhưng khiến Hứa Bất Lệnh thất vọng chính là, chỉ có mấy thị nữ xa lạ đứng ở cửa vào.
Ngoài cửa cung còn ngừng một chiếc xe ngựa, trên đó treo thẻ gỗ khắc một chữ “Tiêu, đại quản gia Hoài Nam Tiêu thị Hoa Kính Đình tay cầm quạt xếp đứng dưới mái hiên tránh mưa.
Hứa Bất Lệnh xuống xe ngựa, thấy được cảnh này, tự nhiên rõ ràng Tiêu đại tiểu thư chính đang ở trong cung, tâm tình lập tức có chút phức tạp.
Chẳng qua đến đều đến rồi, không thể cứ vậy dẹp đường hồi phủ được.
Hứa Bất Lệnh rảo bước tiến vào Trường Nhạc Cung, được cung nữ dẫn tới trong chính sảnh tẩm điện thái hậu.
Ngoài điện mưa rào sa sa mang đến mấy phần hàn ý, bầu không khí trong chính sảnh cũng chẳng đỡ hơn là mấy.
Nháy mắt khi Hứa Bất Lệnh vừa bước chân vào chính sảnh, lập tức rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng hơi biến, an tĩnh đến quỷ dị.
Ngước mắt nhìn lên, trong chính sảnh rộng thoáng, hai giai nhân mỹ diễm dung mạo không chút khác biệt ngồi trên nhuyễn sạp, tóc xanh như mực mắt hạnh như nước mùa thu, vóc dáng đồng hồ cát mê người không cần khắc ý triển hiện liền thu hết vào trong mắt, thế ngồi đoan trang càng tôn lên mấy phần phong vận, chỉ là khí chất và cách ăn mặc của hai người hơi có chút bất đồng.
Thái hậu khoác phượng váy màu đỏ lửa, tơ vàng và hoa văn điểm xuyến, chân đạp giày đỏ, búi tóc cắm trâm vàng, trang dung diễm lệ, môi đỏ như như anh đào chín mọng, khiến người nhìn liền muốn gặm một cái, rõ ràng đã chăm chú trang điểm qua.
Còn Tiêu Khinh thì khoác váy dài màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, đầu tóc cũng là kiểu tiểu thư chưa xuất các, choàng ở sau lưng, cắm một cây trâm đỏ, khí chất thanh lãnh nghiêm túc hơn nhiều, so sánh ra tựa như một đoàn hỏa diễm đặt bên cạnh một khối băng sơn, băng hỏa lưỡng trọng thiên, dù là hai tỷ muội tướng mạo giống nhau như đúc, lại có thể dễ dàng phân biệt ra được.
- Tham kiến thái hậu, Tiêu đại tiểu thư.
Hứa Bất Lệnh mặt không đổi sắc, không lộ ra bất kỳ biểu tình khác thường nào, đi tới trước mặt chắp tay thi lễ.
Thái hậu rõ ràng có hơi hoảng, nhưng lúc này vẫn tính là kìm nén được, cử chỉ quý khí gật đầu đáp lễ:
- Lệnh Nhi, ngồi đi.
Tiêu Khinh thần tình thản nhiên, chẳng qua giày thêu dưới váy rõ ràng khẽ động, lộ ra tâm tư loạn như ma. Nàng bình thản quét nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, lễ phép gật đầu nói:
- Tham kiến thế tử.
- Tiêu đại tiểu thư không cần khách khí.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, an vị trên chiếc ghế bên cạnh nhuyễn sạp, cách thái hậu chỉ chừng hai bước.
Thái hậu cường hành đè xuống ngàn vạn ý niệm trong đầu, lại vẫn theo bản năng dịch sang một chút, giữ khoảng cách với Hứa Bất Lệnh, ôn nhu mở miệng nói:
- Nghe nói gần đây ngươi bị thương, bản cung không cách nào xuất cung thăm hỏi, phải làm phiền ngươi qua đây... Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, cử chỉ nho nhã đáp:
- Sớm quen rồi, đa tạ thái hậu quan tâm.
- À...
Thái hậu mỉm cười gật đầu, sau đó mím môi, liếc nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, lại vội vàng nghiêng đầu đi, không nói gì thêm.
Chính sảnh cứ vậy sa vào trầm mặc, an tĩnh một cách quỷ dị.
-------