Thế Tử Thật Hung

Chương 321: Ngươi tiến cung làm cái gì nha! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cả người thái hậu khẽ run lên, nhịp thở dồn dập mấy phần, biết rõ không thể lộ ra bộ dạng lo lắng, lại vẫn không nhịn được, đứng dậy bước nhanh chạy đến chính sảnh, không kìm được lòng nhìn về hướng hành lang … Tiêu Khinh một thân váy dài màu đen, hai tay đặt bên hông chậm rãi đi tới.

- Ngươi tới đây làm gì!

Thái hậu lập tức nổi nóng, buột miệng nói ra câu này.

Ánh mắt Tiêu Khinh chuyển lạnh, biết mình quấy nhiễu “kịch hay của muội muội, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra mấy phần không vui:

- Làm sao, ta tới thăm ngươi một chút đều không được?

- ...

Thái hậu tức đến dậm chân, Lệnh ca ca sắp tới... Trứng chim cút đã sẵn sàng... Còn mặc lên hà hoa tàng lý màu đỏ mà hắn thích nhất... Ngay cả cung nữ đều đuổi ra ...

Nhưng chuyện giải độc rốt cục không thể nói ra, thái hậu hít thở sâu mấy hơi, nước mắt đều sắp tràn ra, sau cùng đành cắn cắn răng ngà, làm ra bộ dạng đoan trang ổn trọng, khẽ gật đầu thi lễ nói:

- Trời mưa lớn như vậy còn tới, bị cảm thì phải làm sao, ai … có lòng.

Những lời này là nàng nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được, còn phải lộ ý cười ra vẻ cảm động.

Tiêu Khinh sớm đã nhìn thấu hết thảy, hận không thể đi lên dùng thước đánh mông muội muội, nhưng nàng cũng không thể nói ra chuyện này, nói ra muội muội liền không cách nào sống tiếp, đành làm ra bộ dáng thân mật như bình thường, đi tới gần nhéo nhéo mặt thái hậu:

- Tính ngươi còn có lương tâm, ta thấy ngươi ở trong cung không có chuyện gì để làm, rảnh đến độ quan tâm cả chuyện bệnh tình của Túc Vương thế tử, vậy nên ghé thăm ngươi một chuyến.

Thái hậu có khổ nói không ra, quy quy củ củ cùng theo Tiêu Khinh tiến vào trong chính sảnh ngồi xuống, hơi chút suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe … nếu có thể để cho tỷ tỷ đợi ở trong cung, nàng cùng Hứa Bất Lệnh đi ra...

Nghĩ đến đây, trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần tha thiết, bất động thanh sắc mỉm cười nói:

- Gần đây ăn không ngồi rồi, đúng là hơi có chút phiền muộn, Túc Vương thế tử là vãn bối, quan tâm một chút cũng là điều đương nhiên.

Ngươi còn biết đấy là vãn bối?

Tiêu Khinh kìm nén bực bội và khuất nhục trong lòng, ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường, nâng chén trà lên nhấp một ngụm:

- Thật ư?

Thái hậu khẽ gật đầu, ngồi sát lại gần mấy phần, vòng tay ôm lấy Tiêu Khinh:

- Tỷ, sắp đến tiết Đoan Ngọ, nghe nói cảnh sắc bên ngoài đẹp lắm, ta và Túc Vương thế tử rất quen... Hắn gọi Hồng Loan là a di, ta và Hồng Loan quan hệ cực tốt, không khác gì người nhà... Hôm nay ngươi tới Trường Nhạc Cung cũng chẳng có hay để xem cả, hay là ngươi giúp ta đợi ở trong cung một đêm, ta ra ngoài một chuyến...

Ngươi nghĩ hay lắm!

Nghe tới đó Tiêu Khinh liền càng bực, nếu không phải chủ ý ngu ngốc của muội muội, nàng há lại bị tiểu tử chết tiệt kia liếm khắp cả người... Đến giờ còn mỗi ngày tắm mấy lần...

- Bên ngoài trời mưa to, có gì hay để xem đâu, ngươi không sợ sét đánh?

Thái hậu vì người thiên hạ mà xả thân cứu Hứa Bất Lệnh, sớm đã hỏi qua Tam Thanh Đạo tổ, tự nhiên không sợ cái này:

- Tỷ, ngươi nói đùa gì đấy, sét đánh ta làm gì, ta lại không làm chuyện trái với lương tâm... Đi ra ngoài xem cảnh mưa mà thôi, sáng mai liền về...

- Ngươi thành thật đợi ở trong cung, đừng hòng đi đâu cả.

Tiêu Khinh chậm rãi nhấp một ngụm nước trà, bộ dạng không có gì để thương lượng.

Thái hậu mím môi một cái, còn nói tiếp liền sẽ khiến tỷ tỷ “sinh nghi, đành chỉ biết hậm hực ngậm miệng.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa lần nữa truyền đến tiếng bước chân, cung nữ đi vào bẩm báo:

- Thái hậu, tiểu vương gia đến!

Cả người thái hậu khẽ run lên, vốn có chút kích động, nhưng nhìn sang Tiêu Khinh bên cạnh, trong mắt liền chỉ còn mỗi thất vọng .

Tiêu Khinh cũng khẽ run rẩy, nhưng bởi tâm trí hơn người nên không biểu lộ ra, chỉ có thế ngồi đoan chính mấy phần, mắt nhìn thẳng an tĩnh chờ đợi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)